
g em xuất ngoại, trường
học cũng thay em chuẩn bị thật tốt, nhưng em thì sao, lại ở trong nước học đại
học, hiện tại bởi vì thất tình đã muốn xuất ngoại, Tử Hiên, em thật có tiền đồ
nha, chuyện tới mức này, chị không thèm nghe em nói nữa, tài chính của Hồng Cơ
xảy ra vấn đề, em muốn rời khỏi nước, khẳng định không được."
"Tài chính?"
Sài Tử Hiên sửng sốt một chút: "Sao có thể, không phải công ty vẫn hoạt
động rất tốt sao, mấy hôm trước trên báo không phải đã dự đoán năm nay lợi
nhuận của Hồng Cơ sẽ tăng, thị trường chứng khoán có xu thế tăng trưởng."
Sài Tử Hinh xoay người
tựa vào hàng rào bằng cẩm thạch của sân thượng, vô cùng chăm chú nhìn anh:
"Đó chỉ là thủ thuật che mắt người ngoài mà thôi, em cũng biết, Sài gia
chúng ta lập nghiệp từ khai thác mỏ, lúc trước trong tay ông nội có một quặng
kim loại hiếm, lại ngay thời điểm cải cách mở cửa, Sài gia chúng ta mới bắt đầu
gây dựng, tích lũy tài chính, buôn bán càng làm càng lớn, mấy năm nay, dù mở
rộng buôn bán, kỳ thật là cái thùng rỗng, đều là các khoản vay từ ngân hàng,
trên tay chúng ta là cổ phiếu của Hồng Cơ, một khi lỗ hổng tài chính của Hồng
Cơ không bù đắp được, làm sao còn giá trị gì..."
Sài Tử Hiên khiếp sợ
nhưng một chớp mắt, liền khôi phục bình tĩnh: "Nếu công ty không thu được
lợi nhuận thì huề vốn là tốt rồi, không cầu phú quý mà cầu bình an cũng không
tệ." "Bình an, em nói thật nhẹ nhàng..." Sài Tử Hinh hơi hơi cười
khổ: "Nói thật, bất động sản nhà chúng ta đều thế chấp cho ngân hàng, một
khi Hồng Cơ đổ, chị em ta phải ăn ngủ đầu đường, làm sao có thể bình an."
Sài Tử Hiên nâng tay đè
cái trán co rút đau đớn: "Chị, bây giờ chị muốn em làm gì?" Ánh mắt
Sài Tử Hinh hiện lên một tia sáng: "Vốn là, nếu em vào được Phương gia,
mấy vấn đề này sẽ giải quyết dễ dàng, đêm qua lại là cơ hội tốt ngàn năm mới
có, nhưng em..." "Chị..." Sài Tử Hiên gắt gao nhăn mày đánh gãy
lời Sài Tử Hinh: "Cho dù Manh Manh thực sự theo em, cùng Sài gia có can hệ
gì?"
Sài Tử Hinh lắc đầu:
"Tử Hiên, em biết không, trong ngọn núi phía tây bắc kia tích trữ lượng
quặng phong phú, mảnh đất ở chân núi, nếu chúng ta mua được, ngọn núi này chính
là của Hồng Cơ, khai phá ra, Hồng Cơ chúng ta không chỉ có thể vượt qua cửa ải
khó khăn, có lẽ còn có thể trở thành một trong một trăm xí nghiệp mạnh nhất thế
giới, mảnh đất kia hiện tại nằm trong tay Vệ Hiểu Phong."
Sài Tử Hiên vẫn biết chị
mình có dã tâm rất lớn, từ nhỏ đã biết, nhưng lại không nghĩ tới, dã tâm của cô
đã khuếch trương đến trình độ này, mấy lần trước, anh thấy chị và Vệ Hiểu Phong
phát triển không thuận, trong lòng còn bất bình thay chị, cảm thấy Vệ Hiểu
Phong có mắt không tròng, phụ nữ tốt như chị mình làm sao lại không nhìn thấy,
nhưng hiện tại, đột nhiên ngay cả anh cũng có chút không nhận ra chị mình.
Trong ấn tượng của anh,
cho dù chị chú trọng sự nghiệp, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết dùng âm u
thủ đoạn gì, việc buôn bán tính kế cũng không nói làm gì, nhưng đem cảm tình
coi như lợi thế buôn bán, không khỏi quá mức bỉ ổi, nếu không phải hôm nay chị
ngả bài với anh, anh thủy chung vẫn còn tưởng rằng, chị thật sự yêu Vệ Hiểu
Phong, thì ra ngay từ đầu chính là tính kế, ngay cả anh cùng Manh Manh, cũng
thiếu chút nữa nằm trong kế hoạch của chị.
Phản cảm trong lòng Sài
Tử Hiên nói không nên lời, thậm chí có loại cảm giác khó tin, giống như trong
nháy mắt, người và việc mà anh nghĩ là hiểu rõ trở nên khác hẳn, anh tự cho là
sống trong chân thật, kỳ thật vẫn là giả tưởng mà thôi, trước mắt bỗng nhiên
xẹt qua hình ảnh mới trước đây chị nắm tay anh đến trường.
Sài Tử Hiên cảm thấy, có
lẽ ý nghĩ của chính mình có chút võ đoán: "Chị, đêm qua là do sáng sớm chị
đã lên kế hoạch thật tốt, cho
nên mới đề nghị em đem bọn Trương Hạo gọi đến nhà, còn thúc giục em đi mời Manh
Manh đến, thuốc tỉnh rượu tối hôm qua, chị cũng đã sớm chuẩn bị, phải
không?"
Sài Tử Hinh không chút do
dự gật đầu: "Nếu ngày hôm qua em cùng Phương Manh Manh phát triển thuận
lợi, Phương Manh Manh gả vào Sài gia, với gia thế của Phương gia, tặng một mảnh
đất làm của hồi môn, hẳn cũng không tính là chuyện lớn gì, đương nhiên, nếu các
em không thành, sẽ có chút trắc trở, Vệ Hiểu Phong khôn khéo giảo hoạt, phòng
rất kín, nhưng anh ta có nhược điểm, chính là Phương Manh Manh, phải nói, cô là
nhược điểm của toàn bộ Phương gia..."
Trong đầu Sài Tử Hiên
vang lên cảnh báo, đề phòng hỏi: "Chị, chị muốn làm gì?" Sài Tử Hinh
không khỏi nở nụ cười: "Chị có thể làm gì, mềm cứng đều không được, phải
tìm điểm hữu dụng thôi, đêm qua, ở trong phòng em đã gắn camera, chị cũng không
tin Vệ Hiểu Phong chỉ vì một mảnh đất mà trơ mắt nhìn video em gái bảo bối của
anh ta lõa thể phát tán."
Sài Tử Hiên hút một ngụm
khí lạnh: "Chị, sao chị lại có thể gắn camera trong phòng em, còn tính
dùng video uy hiếp Vệ Hiểu Phong, chị điên rồi, đây là phạm pháp, không được,
video đâu, đưa cho em, em lập tức tiêu hủy..." Nói xong, trực tiếp xông ra
ngoài, đi vào trong phòng Sài Tử Hinh, tìm video trong máy tính: "Ở