
đâu,
chị, cho em biết đi..."
Sài Tử Hinh ôm cánh tay
đứng ở phía sau anh: "Tử Hiên, em đừng uổng phí thời gian, video chị đã
sớm lưu vào phần cứng trên Internet, em tìm không thấy đâu, trước mắt với Vệ
Hiểu Phong còn có chút hy vọng, thực sự trở mặt với Phương gia cũng không sáng
suốt, cho nên, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, chị sẽ không đi nước cờ này."
Sài Tử Hiên bỗng nhiên
xoay người lại, ánh mắt anh lạnh lùng lại xa lạ, xa lạ làm Sài Tử Hinh có chút
không thích ứng: "Tử Hiên, việc buôn bán, cũng không đơn giản như em
tưởng, vì tự bảo vệ mình, chút thủ đoạn chúng ta không thể không làm."
"Không thể không
làm?" Sài Tử Hiên bỗng nhiên cảm giác mệt mỏi vô lực: "Chị, việc buôn
bán em không hiểu, nhưng tối thiểu em biết một điều, việc buôn bán cần chú ý
không phải thủ đoạn, mà là chữ tín, dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, cho dù đạt
được thành công, có giá trị gì đáng giá để kiên trì giữ lại, nếu như vậy, em
thà để Hồng Cơ đổ, lưu lạc đầu đường."
Sắc mặt Sài Tử Hinh thay
đổi: "Tử Hiên, em nói thật thanh cao, em cúi đầu nhìn chính em xem, từ đầu
đến chân, xe em chạy, đồ em dùng, chỉ sợ cái áo thun bắt mắt trong tủ quần áo
của em cũng có giá bằng hai tháng tiền lương của người mới bắt đầu làm việc, em
có tư cách gì mong Hồng Cơ đổ, chị chỉ muốn mảnh đất trên tay Vệ Hiểu Phong
thôi, trên tay anh ta chỉ là một cái làng du lịch không có cũng không sao, với
chúng ta, lại có thể là thứ cải tử hồi sinh của Sài gia.
Sài Tử Hiên nói:
"Mặc kệ nói như thế nào, em không cho phép chị thương tổn Manh Manh."
Sài Tử Hinh lắc đầu "Em còn nhỏ, về sau em sẽ hiểu, tình yêu kỳ thật là
thứ vô dụng nhất, không bằng nắm trong tay thứ gì đó chân thật, hữu dụng."
Sài Tử Hiên nhìn chị anh
thật lâu, cúi đầu nói một câu: "Chị, từ khi nào chị trở nên như vậy, người
chị vì em mà đánh cho người khác đầu rơi máu chảy đâu mất rồi..."
Thật lâu sau khi bóng
dáng Sài Tử Hiên biến mất khỏi cửa, Sài Tử Hinh cũng chưa phục hồi tinh thần
lại, trước đây thân thể Tử Hiên không tốt, yếu ớt như cô gái nhỏ, bởi vì thuở
nhỏ chịu tang mẹ, tính cách có khuynh hướng tự bế, sau đó đi học, thường xuyên
bị mấy đứa trẻ lớn hơn khi dễ, về đến nhà, trên người trên mặt thường mang theo
nhiều vết thương lạ, hỏi nguyên nhân anh cũng không nói.
Sau đó Sài Tử Hinh không
còn cách nào liền vụng trộm đi theo anh, mới phát hiện bị mấy đứa lớn hơn đẩy
ngã ở góc tường, vừa đánh vừa mắng, lúc ấy Sài Tử Hinh liền nổi giận, đứng dậy
chụp một viên gạch nhào tới, chuyện xưa đó, chôn thật sâu trong trí nhớ, hôm
nay Tử Hiên không nhắc tới, Tử Hinh cũng đã quên.
Nhiều năm lăn lộn buôn
bán, tấm lòng son lúc ban đầu đã sớm mất, mà có một chút, Sài Tử Hinh rõ ràng
nhất, là Sài gia phù hộ chị em bọn họ, nếu đổ, không được, Sài Tử Hinh không
thể giương mắt nhìn chuyện này phát sinh, hơn nữa, thời điểm rõ ràng có thể bắt
được phao cứu mạng, có chết cô cũng không buông.
Vệ Hiểu Phong là chàng
trai cứng đầu cứng cổ, cô dán vào, anh lại xem cô như khăn lau quăng cô cho
người khác, nhưng đây là tình thế bắt buộc, ai cũng không thể ngăn cản cô, Tử
Hiên càng không thể.
Manh Manh cùng Trần Hiểu
Kỳ ra khỏi Sài gia không xa, liền thấy xe Vệ Hiểu Phong, tốc độ xe quá nhanh,
không phải Manh Manh quá quen thuộc xe của anh, nói không chính xác là theo
người gào thét bên cạnh mà biết. Manh Manh lớn giọng hô một tiếng, Vệ Hiểu
Phong mới thấy hai nữ sinh thoạt nhìn có chút lôi thôi ở ven đường cái.
Hôm nay Vệ Hiểu Phong
thật sốt ruột, bắt đầu hoài nghi Sài Tử Hinh, còn vì sự việc gần đây nhất, bắt
được mấy du côn lần trước đâm anh, không tính là xã hội đen, chỉ là một tên lưu
manh không việc gì không làm trong xã hội, gần đây mới bắt đầu phát triển thành
cướp bóc, nếu không chạm đến trên đầu Hiểu Phong, cũng không đến mức nhanh như
vậy đã vào cục cảnh sát.
Kẻ cầm đầu họ Đỗ, bởi vì
làm lưu manh, có tên hiệu là Đỗ lão hắc, thật ra hắn rất có đạo đức nghề
nghiệp, chết cũng không nói người thuê là ai, Vệ Hiểu Phong đoán, có lẽ căn bản
là hắn không biết, bởi vì, theo lời hắn, tiền là do chuyển khoản, sau đó thì
điện thoại liên hệ, theo thông tin điện thoại cùng chuyển khoản lưu lại, tìm
được nhân viên tạm thời tên Dương Ba ở công ty Hồng Cơ.
Dương Ba là quản lí dưới
tay Sài Tử Hinh, trước kia chỉ là thực tập sinh, được Sài Tử Hinh nhìn trúng,
chỉ một năm liền trở thành quản lí, chỉ bằng những chứng cớ này còn chưa là gì,
mặt khác bên trong còn có một tin tức, mới làm Vệ Hiểu Phong bắt đầu hoài nghi
đến Sài Tử Hinh.
Trong tay anh cầm ảnh
chụp của mảnh đất kia, thật ra không có gì, nhưng mà phía sau ngọn núi lại có
quặng chưa khai thác, nhân viên tìm mỏ của Hồng Cơ đã đến vài lần, lúc trước
các công ty tranh giành với mình, trong đó cũng có Hồng Cơ, chẳng qua lúc ấy
không phải Sài Tử Hinh tự mình ra mặt, nên anh không chú ý mà thôi.
Mà bên trong Hồng Cơ cũng
không giống mặt ngoài, thoạt nhìn tích cực phát triển như vậy, sau khi hoài
nghi Hồng Cơ, Vệ Hiểu Phong cố ý nghiên cứu điều tra tình hình hoạt động của
Hồng Cơ, bên ngoài nhìn rất t