
nhưng trên thực tế cô ấy là một tác giả ngôn tình tiểu
thuyết cửu lưu [18'>. Tác giả ngôn tình tiểu thuyết nói chuyện bằng tay chân, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy dáng vẻ thật quỷ dị.
Âu Dương Sát Sát vốn ở cạnh cửa vừa thấy Âu Dương Đông Tây chẻ tấm ván gỗ, vội chạy tới.
“Tây bạo lực, ngươi bị quỷ giận quấn thân, a di đà phật dứa
dứa mật,” Âu Dương Sát Sát rốt cục cũng nói chuyện bình thường, lại hóa
thành Mao Sơn đạo sĩ [19'> , lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong túi tiền, niệm niệm lắc lắc liền
dán lên ót Âu Dương Đông Tây, “Ta giúp ngươi diệt trừ ma quỷ, A-men.”
Âu Dương Đông Tây giật bỏ lá bùa, từ bên người móc ra một cái bảng , múa bút thành văn, một lúc sau giơ lên: “Ta phỉ nhổ vào, giết âm hồn, bùa của ngươi nếu dùng được , chính ngươi đã sớm bị bắt rồi.”
“Có còn hơn không a.” Âu Dương Sát Sát lại bắt đầu cười âm hiểm.
Âu Dương Đông Tây trực tiếp lấy miếng giấy trên tay xua xua trước mặt cô ấy, lên lớp giảng bài “Không được cười ma quái.”
Sát Sát bị cô xua đuổi choáng váng đầu, ngoan ngoãn trở lại trông coi cửa.
“Tây Tây, di động của ngươi đang rung .” Lục Phồn Tinh một
tay vuốt bộ lông mượt mà của Kiêu Ngạo, một tay chỉ chỉ di động đang
rung thật vui vẻ trong túi tạp dề của Âu Dương Đông Tây.”
Âu Dương Đông Tây lấy di động ra, sau khi nhìn rõ số gọi đến, vẻ mặt vốn đang hung hăng với Sát Sát hoàn toàn bị chôn vùi.
“Để ta nhận.” Tiểu Cố vừa nhìn vẻ mặt của cô ấy đã biết là
xảy ra chuyện gì, “Alô? Anh tìm ai? Âu Dương Đông Tây?” Anh liếc mắt
nhìn Âu Dương Đông Tây, người kia liên tục lắc đầu, “Tiên sinh, anh gọi
nhầm rồi. Tôi không biết người này là ai…….Không việc gì không việc gì,
lần sau đừng gọi nhầm nữa là được rồi.”
Anh gập di động, vứt trả Âu Dương Đông Tây: “Ngươi cho rằng như vậy sẽ tốt hơn?”
Âu Dương Đông Tây rũ mắt nhìn mặt đất , lắc lắc đầu.
“Vẫn là………” Anh đoán, “Ngươi không muốn cho anh ta biết ngươi đã không thể nói chuyện?”
Âu Dương Đông Tây đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt giật mình nhìn Tiểu Cố.
Anh đoán trúng. Tiểu Cố thở dài.
“Tây Tây, đây là của khách bàn số 16, phiền ngươi bưng qua.”
Lục Phồn Tinh nhét chén đĩa đã chuẩn bị xong vào tay cô ấy, đẩy cô ấy
đi, quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Cố, trong mắt giống anh hiện lên sự lo
lắng cho Âu Dương Đông Tây.
Tiểu Cố nhún vai, quay người, nhìn hai chữ ‘Đương Quy’ trên tường xuất thần.
Đương quy, đang không chỗ quay về, về như thế nào?
~~~~
Lôi Húc Minh cuối cùng cũng hiểu, cái gì là “Kinh hỉ” mà Lục Phồn Tinh nhắc nhở anh sẽ gặp được.
“Trước ~. . . . . . Sinh ~. . . . . .” giọng điệu thật oan
khuất a. Âu Dương Sát Sát yếu ớt dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt tái nhợt, đôi
mắt đen đậm lúc này đầy tơ máu. Mệt là mệt nha, nhưng mà vẫn phải trưng
lên nụ cười chuyên nghiệp nha.
Lôi Húc Minh bình tĩnh nhìn cái đầu nhỏ xuất hiện phía sau
cửa sau khi anh hơi hơi đẩy cửa “Đương Quy”. Sớm nên nghĩ ra Lục Phồn
Tinh không phải một mình trốn khỏi viện nghiên cứu những người không
bình thường, cô ấy chắc chắn có đồng lõa.
“Trước ~. . . . . .”
Lôi Húc Minh đưa tay ngăn cản âm phong phơ phất cô định nói ra: “Tôi tìm người.”
Vừa nghe thấy anh tìm người, Âu Dương Sát Sát bật người hóa
thân thành đạo sĩ cứu vớt muôn dân: “Tiên sinh, ấn đường anh đêm nay
biến thành màu đen, không thích hợp uống hoa tửu.” [20'>
Cái đầu nhỏ cư nhiên còn hiểu văn hóa Trung Quốc? Cứ thế này, đêm khuya hung linh khẳng định sẽ bị chụp thành Đường Bá Hổ điểm hung
linh .
Lôi Húc Minh nuốt xuống tiếng thở dài đã vọt đến yết hầu,
ngăn cản móng vuốt của cái người tái nhợt kia dán bùa: “Tôi tìm Lục Phồn Tinh.” Hy vọng cái đầu nhỏ này còn chút trí nhớ với nhân thế, còn biết
mình có một người bạn không giống người thường như vậy.
Tươi cười trên mặt Âu Dương Sát Sát càng sâu, cho nên cũng
càng âm trầm: “Hóa ra anh tìm Tinh Tinh a…….Cô ấy ở………Tôi ở xung quanh
anh……..” Qủy bám trên cửa rốt cục ngâm nga hát nhẹ nhàng mở cửa.
Anh lần đầu tiên biết bên trong quán bar tên gọi cổ quái này
trông như thế nào. Cơ bản đều được cấu tạo từ gỗ thô, ở phía trên có nhô ra một sân thượng nhỏ, không có trang trí gì đặc biệt, tất cả dường như đều vì mục đích đơn giản và chắc chắn, giống như quán bar thủy thủ tụ
tập ở ngoại quốc. Lấy tên Phương Đông nhất, lại có nội thất Phương Tây
nhất.
Ở một bên của quán bar đặt hai bàn bi-a. Một người phụ nữ có
mái tóc ngắn màu cam một tay cầm cái khay, một tay đặt trong túi tiền
của tạp dề, đang quan sát anh.
“Tiểu Minh! Ở đây!” Lục Phồn Tinh ngồi trên quầy bar giơ hai
tay qua đầu….,cố gắng khua khoắng, giống hệt như người trên hoang đảo
đang làm tín hiệu SOS.
Anh cười yếu ớt rồi đi qua.
“Anh thật là nhanh nha.” Cô mỉm cười nhận “Tác phẩm nghệ thuật” anh đem tới.
“Ừ. Tôi cũng bay.” Anh nhìn lướt qua người hầu rượu liên tục
nhìn anh từ sau khi anh vào cửa, sau đó tầm mắt chuyển qua Lục Phồn
Tinh, người đang sốt sắng khoe với mọi người thứ mới lạ của mình. Hôm
nay cô cột tóc sau gáy thành một cái đuôi ngựa cao cao, mặc quần áo thật bình thường “Tóc đỏ của cô đâu? Quần áo Pippi tất dài của cô đâu?”
“Cái gì? À, tóc màu