
, rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh rất cuồng
nhiệt, như cướp đoạt mọi hơi thở của cô… Lưỡi của hai người quấn lấy nhau trong
một khoảng không chật hẹp, hễ cô lùi lại, thì anh lại tiến tới, như một kẻ cướp
đích thực và lại như một người đi săn, còn cô giống như một con mồi mà anh đã
nhắm trúng đang nằm gọn trong tay anh.
Anh chỉ dùng một bàn tay
nhưng đã có thể giữ chặt hai tay cô giơ lên trên đầu, tay còn lại lướt trên da
thịt cô.
Đúng lúc đó, bốn xung
quanh bỗng trở nên rất yên tĩnh, không có ánh sáng, không có âm thanh, điều duy
nhất cô có thể cảm giác thấy là hơi ấm và sự đụng chạm của bàn tay ấy, từ gò má
đến xương quai xanh rồi trượt dần xuống, khi đến ngực bàn tay ừng lại rất lâu,
như thể muốn tìm kiếm một cách không mệt mỏi, lại như có ý muốn khơi gợi để
khám phá ra chỗ nhạy cảm nhất của cô… sau đó bàn tay ấy lại tiếp tục lướt qua
phần bụng và vùng eo bằng phẳng, rồi vươn tới chỗ kín đáo nhất trên cơ thể cô…
Phương Thần run lên, kèm
theo những cơn run khe khẽ của cơ thể, cuối cùng cổ họng không nén được cũng
bật ra những tiếng rên trầm khàn. Cô nhíu chặt mày và nhắm mắt lại vì hành động
đó của mình, thế nên không thể nhìn thấy nụ cười thoáng hiện lên trong đôi mắt
đen thẳm của Hàn Duệ.
Rõ ràng là không nên làm
vậy.
Cô rất rõ về chuyện sẽ
xảy ra tiếp đó, biết rõ rằng cần phải ngăn lại, cần phải trốn chạy, nhưng cô
không sao cử động được. Tứ chi cô bị giữ chặt, những cái hôn của Hàn Duệ ngang
tàng và độc đoán như chính con người anh, tấn công liên tiếp, dồn dập, chiếm
nốt chút oxy ít ỏi còn lại trong não cô, khiến cô hoàn toàn mất đi sức lực,
chẳng thể cử động nổi.
Nhưng cô không thể không
thừa nhận, kỹ thuật của anh đúng là rất cao siêu, bàn tay như có cả một đốm
lửa, nó đốt cháy mỗi một sợi dây thần kinh ở những chỗ nó lướt đến. Và dòng máu
đang chảy trong huyết quản của cô cũng bắt đầu sôi trào dưới những cái vuốt ve,
khiêu khích của anh, mọi sức lực đều bị rút đi nhanh chóng, chỉ còn lại một ham
muốn rất nguyên thủy được chôn sâu từ lâu.
Giống như bị dòng điện
chạm vào, trong phút mơ màng cô ưỡn thẳng lưng vươn lên phối hợp với anh một
cách bản năng, còn anh cũng cảm thấy điều đó, lập tức buông bàn tay đang kìm
giữ lấy tay cô, để đôi bàn tay được giải phóng của cô đặt lên đôi vai rắn chắc
và tràn đầy sức mạnh của mình.
Hơi thở hổn hển của hai
người hòa quyện vào nhau trong căn phòng tĩnh mịch, trên chiếc giường mềm mại
là thân hình đẹp đẽ và mịn màng trăn đi trở lại duới ánh sáng đan xen của đèn
và ánh trăng, đón nhận sự vuốt ve, âu yếm vừa có vẻ thô bạo lại vừa như yêu
chiều.
Đúng vào lúc định tiến
vào, thì Hàn Duệ hơi dừng lại với vẻ hơi ngạc nhiên, còn Phương Thần cũng như
sực tỉnh lại. Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai, rồi như chợt
nhớ tới điều gì đó, một ký ức xa xôi chợt lóe lên trong mái đầu đang rất hỗn
độn của cô. Cô ngây người ra một lúc, ngón tay đột nhiên co lại, móng tay bấm
sâu vào làn da nâu.
Đôi mắt mơ hồ chứa đựng
sự kích động rất rõ, như thể bị mất phương hướng trong bóng tối, đồng thời lại
như đang cố giằng giật, do dự. Hàn Duệ cúi xuống nhìn cô, lúc đó mới phát hiện
rằng, thì ra trong lòng anh cũng tồn tại tình cảm đại loại như sự xót thương.
Anh nghĩ rằng cô đang sợ, liền hôn lên đôi mắt cô, khẽ an ủi bằng một giọng mà
chính anh cũng chưa bao giờ nghe thấy: “Hãy tin anh, không sao đâu…”.
Cuối cùng thì anh đã đi
vào cơ thể cô.
Trong khoảnh khắc ấy,
Hàn Duệ cảm thấy thân thể người con gái phía dưới run lên, dường như cô bị đau,
lại như có một nỗi đau khổ lớn hơn rất nhiều khác đang bủa vây cô, khiến cô
phải cắn chặt đôi môi, còn đôi tay thì chống mạnh lên ngực anh.
Bất giác động tác của
anh chậm lại, cho đến khi đôi mày nhíu chặt của cô giãn ra, mới đỡ eo lưng mảnh
mai, mềm mại của cô và tiến sâu hơn vào bên trong cô.
Những nụ hôn tới tấp,
những chuyển động mạnh mẽ và đều đặn, những tiếng rên bị vỡ ra vì đè nén sau
mỗi lần tiếp xúc, cả hơi thở hổn hển và những giọt mồ hôi hòa trộn vào nhau,
lấp đầy và không ngừng vọng lại trong phòng ngủ.
Thì ra là đau như vậy.
Phương Thần nhắm mắt
lại, để cho hai bàn tay mình liên tục bấm vào da thịt anh, tựa như làm thế mới
có thẻ giảm bớt nỗi đau như xé mà trong khoảnh khắc ấy cô phải chịu đựng.
Nhưng, còn có những điều
trong lòng thì phải làm như thế nào đây?
Cô cảm thấy một sự trống
trải rất khó tả trong lòng, đúng vào lúc anh đi vào cơ thể, cô cảm thấy dường
như có một thứ gì đó cuối cùng đã đổ vỡ. Giữ gìn bao lâu như vậy, nhưng cuối
cùng lại bị vỡ vụn trong tối tăm như thế này, một cảm giác lạnh toát nhanh
chóng lan truyền khắp cơ thể cô.
Phương Thần biết rằng
mình đã sai.
Bước đi này, càng là một
sai lầm lớn hơn.
Nhưng cô chẳng kịp nghĩ
ngợi gì nhiều, trong giờ phút ấy cô không thể phân tâm, có lẽ có chút gì đó áy
náy và ân hận, nhưng chúng nhanh chóng tan biến ngay sau đó. Sự ham muốn chẳng
khác gì một vòng xoáy đen ngòm và độc ác, kéo mạnh cô xuống, đẩy c nhanh chóng
rơi xuống vực sâu không ngừng quay cuồng, khiến cô buông xu