
ốt”.
Anh lại một lần nữa rồi
mới cúi đầu trở lại trang báo, vẻ hài
lòng.
Kể từ hôm ấy, hầu như
sáng nào anh cũng hỏi những câu tương tự, còn cô thì trả lời mỗi ngày một lưu
loát hơn, thậm chí còn không quan tâm đến sự khác thường so với lúc trước nữa.
Cho đến một hôm, khi bữa ăn sắp kết thúc, cô đang uống nốt chỗ sữa còn lại
trong ly, thì nghe thấy ở phía đối diện có tiếng động, Hàn Duệ cầm chiếc áo
khoác đi tới, đột nhiên cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
Anh ta lại đang chơi trò
gì nữa không biết? Cô thực sự không kịp phản ứng, suýt chút nữa bị sặc sữa và
sau cùng thì thấy anh cười rất rõ, cứ như thể bắt gặp chuyện gì đó rất thú vị,
rồi quay người bỏ đi vẻ rất sảng khoái.
Đầu óc cô thực sự bị anh
làm cho rối tung cả lên, lúc đó cô mới nhớ đến những thay đổi gần đây của anh,
và thấy rằng sự thay đổi thất thường của người đàn ông này còn nhanh hơn cả trở
bàn tay.
Phương Thần nhìn vào
gương, rồi nhắm mắt lại. Rõ ràng là phải thay quần áo để đi ngủ, nhưng không
hiểu vì sao cô lại nhớ tới những chuyện đó? Cô ngờ rằng mình đã quá vô duyên
nên thỉnh thoảng lại nhớ đến tên và khuôn mặt của người ấy.
Thực ra, lúc này cô
không còn gặp khó khăn khi cử động nữa, có lẽ đã đến lúc cô trả phép và trở lại
đi làm bình thường.
Khi tiếng bước chân từ
phía ngoài hành lang vọng đến, cũng là lúc Phương Thần đang cởi áo khoác ngoài,
quay đầu nhìn vào gương kiểm tra vết thương. Có tiếng người gõ cửa, cô trả lời
theo phản ứng, rồi chợt nhớ rằng cửa phòng không khép chặt.
Nhưng đã không kịp nữa
rồi.
Hàn Duệ đẩy cửa bước
vào, ánh mắt lướt từ trên nửa người gần như nửa trần của cô, rồi sững lại, bước
chân cũng dừng bên cánh cửa.
Phương Thần cuống quýt
đưa tay lên che trước ngực, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ. Cô mặc áo ngực, vì thế những
chỗ cần che đã được che lại, nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Ánh mắt
của anh rừng rực như mũi kim được hơ trên lửa, xuyên thấu người cô, khiến cô có
cảm giác bỏng rát.
“Anh có thể ra ngoài một
chút được không?”, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Nhưng Hàn Duệ làm như
không nghe thấy gì, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm hơn trước. Khoảnh khắc tiếp
theo, anh đưa tay đóng cửa lại, sải bước đến trước mặt cô.
Khi Hàn Duệ ở sát bên
Phương Thần ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô vừa chau mày vừa hơi cúi người
xuống vẻ cảnh giác.
“Em sợ gì chứ?”, người
đàn ông ở sát bên cạnh, giọng hơi khàn.
Cô mở miệng ra, nhưng
không kịp thốt ra câu gì, thì bàn tay với những ngón thon dài đã vươn ra, chạm
vào đôi môi cô, vuốt ve với vẻ rất tỉ mỉ từng đường nét trên đó. Những ngón tay
ấy mang hơi ấm khác hẳn với lần trước.
Cô định lùi lại, nhưng
không còn chỗ. Phía sau lưng cô là tủ quần áo, khẽ chạm vào đó là lập tức động
đến vết thương, khiến cô lập tức nín thở.
“Vẫn chưa khỏi sao?”,
Hàn Duệ vừa hỏi, vừa đỡ một bên vai của cô.
Lực tay của anh không
mạnh lắm, cô khẽ vùng ra rồi không hiểu sao lại quay người đi. Phần vai của cô
không thể nào che kín được, lộ hết ra trước mắt anh.
Làn da trần dưới ánh đền
toát lên vẻ mềm mại và mịn màng chẳng khác gì màu ngà voi, xung quanh miệng vết
thương đã lên da non, chỉ còn một vết sẹo to bằng móng tay cái, vì mới lành nên
có màu đỏ hơn những vùng da xung quanh, trông như một cánh mai giữa làn tuyết
trắng.
Tóc cô búi cao, có mấy
sợi xòa xuống vai, khẽ bay bay theo mỗi cử động của cơ thể.
Không hiểu vì lạnh hay
vì sợ? Hàn Duệ không muốn nghĩ nhiều về những điều đó. Thực ra tối nay, anh
không uống nhiều, nhưng sao lúc này anh lại cảm thấy như hơi men đang phát huy
tác dụng, khiến anh không còn khả năng phán đoán như bình thường, một cảm giác
nóng rực lan dần ra khắp cơ thể.
Hơi thở và ánh mắt Hàn
Duệ mỗi lúc một trở nên dồn dập, ngón tay anh lướt qua vết thương, rồi đột
nhiên anh cúi người xuống, không nói một lời, hôn lên vành tai trắng trẻo xinh
x
Phương Thần bất giác run
lên, định quay người đi, nhưng đã muộn.
Đôi môi anh nóng rực,
lướt qua tai cô, một luồng hơi nóng hổi lập tức bốc lên tận đầu cô, khiến cô
nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ.
Cô sợ nhột, còn kinh
nghiệm và kỹ xảo của anh lại rất thành thục, khi thực hiện những động tác trên,
anh vẫn không quên đỡ vai cô, kìm giữ không cho cô cử động và cùng ra theo bản
năng.
“Đừng…”, cô chỉ còn biết
hổn hển một câu như vậy, cảm giác như cơ thể đang bị đốt cháy.
Người ở phía sau không
thèm để ý đến những lời ấy của cô, mà ngón tay nhanh nhẹn trượt xuống dưới, rồi
đột nhiên cởi chiếc váy của cô.
Khi đôi chân trần lộ ra,
đôi mắt mở to của Phương Thần sững sờ, cô chưa kịp kêu lên, thì đã cảm thấy
trời đất xoay tròn. Hàn Duệ bế bổng cô lên rồi đặt nằm lên giường một cách mạnh
mẽ.
Người đàn ông có thân
hình cao lớn ấy lập tức đè lên ngay sau đó, khuôn mặt điển trai và lạnh lùng
mỗi ngày một rõ trước mắt cô, hơi thở của anh hơi nén lại, từng tiếng, từng
tiếng dường như đè lên trái tim cô, mang theo sự kích động và ham muốn.
Lần này, thậm chí anh
còn không cho cô cả cơ hội lên tiếng từ chối, anh giữ chặt hai chân và hai tay
cô một cách rất thoải mái