Old school Easter eggs.
Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324095

Bình chọn: 9.5.00/10/409 lượt.

nói

chuyện phiếm để tiêu hết thời gian.

Vào một đêm nọ bỗng

nhiên có tin của Cận Vĩ.

Hôm ấy vào đúng ngày

Tiêu Mạc đi công tác trở về. Buổi tối hôm ấy, anh ta đã tụ tập một nhóm bạn gồm

cả nam lẫn nữ đến uống rượu cho vui. Phương Thần vốn không muốn đi, nhưng bị

Chu Gia Vinh một mực lôi ra khỏi cửa. Giữa đường thì Phương Thần nhận được điện

thoại của Tô Đông, nên rủ Tô Đông đi cùng rồi hẹn thêm mấy người nữa một tiếng

sau gặp mặt ở KTV(1).

Khi tới nơi thì đã thấy

Tiêu Mạc chọn xong phòng, trong đó có một chiếc máy chiếu to đùng đang chiếu

những hình ảnh của một bộ phim nổi tiếng, âm thanh và hình ảnh lúc mờ lúc tỏ

khiến cho khuôn mặt của những người trong phòng chập chờn nửa sáng nửa tối.

Có tới quá nửa số trong

đó Phương Thần không quen, ai cũng ăn mặc rất đẹp, còn không khí thì rất vui

nhộn.

Tiêu Mạc ngồi ở vị trí

nổi bật nhất, chưa hề uống chút rượu nào nhưng trong đôi mắt hơi xếch lên ấy ẩn

chứa một nụ cười rất hấp dẫn, nửa đùa nói với cô: “Đã lâu không gặp, có nhớ anh

không?”.

Dường như đã quen với

kiểu cách ấy từ lâu, Phương Thần chỉ mỉm cười: “Việc ấy thì đâu đến lượt em”,

nói xong cô trọn một vị trí trong góc và ngồi xuống.

Tiêu Mạc thôi không nhìn

cô nữa mà quay sang nói chuyện với người khác: “Này, sao mọi người không gọi đồ

uống đi? Ai đó ra ngoài gọi người chuyển sang chế độ hát đi”. Đôi mắt nhỏ dài

hơi nheo lại, kèm theo nụ cười và đôi chút coi thường, “Những thứ này có gì hay

ho đâu. Các chị em xem thì còn tạm coi là được, đàn ông mà cũng hứng thú với

mấy thứ đó làm gì?”.

Mọi người cười ồ cả lên,

một người nhấn vào chiếc chuông lắp trên tường, chỉ một phút sau đó liền có

người gõ cửa đi vào.

Đồ uống và hoa quả được

đưa vào, ba, bốn chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng, áo gi lê màu đen cúi đầu, nửa

ngồi nửa quỳ phục vụ các thượng đế.

Chương trình trên màn

hình đã được thay đổi, có một thoáng màn hình trắng, ánh sáng từ đó hắt lên mặt

một trong các chàng trai phục vụ.

Phương Thần giật mình,

cô gần như đứng dậy, kêu lên thất thanh: “Cận Vĩ!”.

Tiếng của cô rất to, có

lẽ những người xung quanh đã giật mình vì tiếng kêu đó.

Chàng trai đang rót rượu

cho Tiêu Mạc sững người ra, sau đó quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Phương

Thần trong mấy giây, rồi chưa đợi mọi người kịp phản ứng, cậu bỏ dở công việc

đang làm chạy vội ra ngoài.

Cậu bước đi rất vội vã,

thậm chí còn va vào một người khách ở hành lang và làm văng chiếc điện thoại

trong tay ông ta.

Chiếc điện thoại rơi

mạnh trên thảm, Cận Vĩ đành đứng lại và luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”,

rồi cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên.

Đúng lúc đó thì Phương

Thần chạy tới.

Dường như sợ rằng cậu sẽ

lại bỏ chạy, cô túm chặt lấy khuỷu tay cậu, không để ý đến anh mắt tò mò của

người bên cạnh, hổn hển hỏi: “Sao em lại ở đây?!”.

Cô nhìn Cận Vĩ, thực sự

không thể nào nghĩ được rằng cậu lại tới nơi như thế này, còn mặc quần áo của

người phục vụ nữa chứ.

Rốt cuộc là đã có chuyện

gì xảy ra với Cận Vĩ?

Phương Thần cảm thấy đó

là việc rất khó chấp nhận, vì thế đôi mày của cô chau lại.

Nhưng Cận Vĩ không thèm

để ý đến cô, rời mắt đi, đưa trả người khách chiếc điện thoại, rồi gạt mạnh tay

cô ra.

Cái gạt tay của chàng

thanh niên mới lớn rất mạnh đủ để vùng khỏi bàn tay của Phương Thần, cậu cúi

đầu cuống quít xin lỗi người một lần nữa, rồi bước nhanh.

Phương Thần vội đi theo

cậu. Lần này cô không giữ tay Cận Vĩ nữa mà cứ vừa chạy theo, vừa nói với cậu:

“Em tưởng rằng có thể chạy trốn ngay trước mặt chị ư? Hôm nay em mà không nói

rõ mọi chuyện, thì chị quyết không để em đi!”.

Lúc ấy có tiếng Chu Gia

Vinh từ phía sau: “…Phương Thần, có chuyện gì thế?”, có thể thấy rõ sự ngạc

nhiên trong lời của anh ta và cả tiếng của Tiêu Mạc.

Nhưng Phương Thần đang

trong cơn giận nên không thể quay đầu giải thích mà cứ đi theo Cận Vĩ, bỏ mặc

mọi người lại phía sau.

Cô không biết Cận Vĩ

muốn đi đâu, cũng bất chấp việc mọi người đổ dồn mắt nhìn hai người một trước

một sau đuổi theo nhau. Lúc đó Phương Thần chỉ nhớ tới những lời của cô phụ

trách khối hôm đó nói với cô… bỏ học, đêm không về ký túc ngủ, xử lý, báo cảnh

sát…

May mà hôm nay cô đã gặp

được Cận Vĩ ở đây.



Nhưng rồi cô lại lập tức

nhận thấy, thực ra việc này chẳng có gì là may mắn cả.

Rốt cuộc cũng chính tại

nơi này.

Vì thế nên cô mới thấy

giận dữ.

Dường như cảnh tượng của

lần đầu gặp Cận Tuệ lại hiện lên trong đầu cô, vì thế cô quát to: “Cận Vĩ, em

đứng lại ngay!”.

Hai người vừa đi tới

vùng sáng rất yếu ớt, nếu ở xa hơn một chút có lẽ chỉ nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ

của đối phương.

Cho nên, khi một tốp

người từ phía trước đi ngược lại, và nhanh chóng lướt qua cô đúng lúc ấy,

Phương Thần đã không hề chú ý đến họ.

Chờ khi cô đi theo Cận

Vĩ một đoạn xa, một người trong tốp đó mới “ô” lên một tiếng.

“Chuyện gì thế?” người

đi đầu béo lùn, hỏi, chân vẫn bước đi.

Gã trai để đầu đinh, do

dự một lát nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Đại ca, cô gái đi qua vừa rồi, hình

như là…”, nửa câu sau gã ghé sát vào tai người đàn ông béo lùn, vì