
anh Thương đây bằng ly sinh tố nhé.”
“Vâng”, Phương Thần đáp
với vẻ rất ngoan ngoãn, rồi dời khỏi cánh tay đang quàng vai của Hàn Duệ , sửa
lại mái tóc bị rối, nói: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Hàn Duệ gật đầu, Tiền
Quân ở bên hiểu ý cũng lập tức đứng lên theo, không chỉ mở cửa cho Phương Thần
mà còn đi ra cùng cô.
Sau khi cánh cửa nặng nề
được khép lại, nét mặt Thương lão đại tỏ rõ đã hiểu ra vấn đề , cười ha hả,
nói: “Hàn đệ, chả trách mà dạo này nghe nói đệ rất ít khi xuất hiện ở Dạ Đô,
ngày thường cũng rất khó mà tìm gặp được, thì ra đệ đã có cô Phương luôn ở bên
rồi . Liệu có phải đệ đang đắm chìm trong thế giới của người đẹp không đấy?”
Hàn Duệ cười không đáp,
không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ ngồi dựa vào ghế chậm rãi nhả từng
làn khói thuốc.
“Nhưng cũng cần phải nói
thêm là, gần đây có rất nhiều tin đồn, mà phần nhiều là tin đồn về đệ đấy” ,
Thương lão đại nói với vẻ không mấy chú tâm.
“Ồ, thế sao? Những tin
đồn gì vậy?”, Hàn Duệ hỏi, giọng bình thản, “Sao tôi lại không nghe thấy gì
nhỉ?”
Dưới ánh đèn mờ ảo,
Thương lão đại nhìn Hàn Duệ bằng ánh mắt sắc lẹm, “Thực ra tôi cũng vừa mới từ
Malaysia trở về nên nghe loáng thoáng rằng đề vừa mới bị thương.”
Thấy Hàn Duệ nhướn mày,
lão già họ Thương kia bỗng cười to mấy tiếng: “Lúc trước tôi còn thấy lo, nhưng
bây giờ xem ra, đó thực sự chỉ là tin đồn. Cũng không hiểu đứa nào ăn gan hùm
nào mà lại dám táo tợn đặt ra cái tin đồn ác ý thế. Mục đích của hắn tuy không
rõ, nhưng dụng tâm thì quả thật hiểm ác. Hôm nào tóm được hắn, phải cho hắn nếm
mùi một chút mới được!...”
“Cũng chỉ là một con tép
riu vô danh mà thôi, cái ngữ núp đằng sau gây nên chút sóng gió , có gì kể. Hôm
nay là lễ mừng thọ anh Thương sáu mươi tuổi, anh chẳng cần phải tức giận với
chuyện cỏn con ấy làm gì”, vẻ mặt Hàn Duệ rất bình tĩnh, như thể chẳng thèm để
ý chút nào tới chuyện bị người khác đặt điều.
Nói xong, Hàn Duệ nâng
ly rượu lên làm động tác mời Thương lão đại từ xa rồi một hơi uống hết nửa ly.
“Cũng phải”, Thương lão
đại bắt chéo chân, thả lỏng người, “Loại rượu này thế nào?”
“Ngon lắm.”
“Đây là rượu của một
người bạn ở Malaysia biếu. Lần này tôi sang bên ấy phát hiện ra mất phi vụ có
thể kiếm chác được, tôi đang định bàn với chú em, xem huynh đệ ta khi nào thì
có thể hợp tác được .”
Hàn Duệ búng tàn của
điếu thuốc. “Anh Thương cứ nói đùa. Có vụ nào mà anh không làm được? Cần gì phải
để thằng em này tham gia?”
“Không thể nói như vậy
được…”
Phương Thần đẩy cửa bước
vào thì phát hiện mình đã làm gián đoạn câu chuyện của họ.
Đúng là rất không đúng
lúc. Nhưng Hàn Duệ đã giơ tay vẫy cô và nói: “Lại đây nào!”
Một mình Hàn Duệ gần như
chiếm hết một nửa chiêc salon dài, cho dù là ngồi ở chỗ tối thì vẫn tỏ rõ sự
thâm trầm và mạnh mẽ, như một hoàng đế độc tôn. Mà thực ra , thần thái và ngữ
khí cũng rất giống, giơ tay ra vẫy cô, không lẽ anh ta coi cô là đồ vật quý giá
của mình?
Mặc dù trong lòng rất
không vui, nhưng Phương Thần cũng nhận thức rõ về hoàn cảnh lúc này. Dù không
rõ vì sao Hàn Duệ lại đưa có tới bữa tiệc n, nhưng nếu đã quyết diễn cho đến
cùng thì không thể bỏ dở giữa chừng với bất kỳ lý do nào.
Nếu để xảy ra chuyện gì
, thì chắc rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Nghĩ đến đây, Phương
Thần không khỏi cảm thấy buốn, thời gian gần đây không hiểu sao cô thường xuyên
rơi vào hoàn cảnh cưỡi trên lưng hổ, hơn nữa lại cứ như một quy luật quái ác,
khiến cho tình thế khôn thể làm chủ được mọi việc của bản thân mỗi ngày một
tăng.
Thế nên cả buổi tôi cô
ngoan ngoãn ngồi bên Hàn Duệ , giống như tất cả những người khác trong phòng
VIP, không nói câu nào mà chỉ nghe Hàn Duệ và Thương lão đại nói chuyện với
nhau.
Hoặc, nên gọi đó là một
cuộc đối thoại đầy gai góc.
Cho dù là người ngồi bên
nghe chuyện như Phương Thần cũng cảm thấy giữa hai người kia đang có sóng ngầm.
Có lẽ thực tế là hai người rất bất hòa nhưng lại cứ làm ra vẻ rất ổn, thậm chí
còn xưng huynh huynh đệ đệ, nói cười vui vẻ suốt cả buổi tối.
Đồng thời cũng uống
không ít rượu.
Phương Thần ngồi im nhìn
Hàn Duệ uống hết ly này đến ly rượu khác, mặt không hề biến sắc, thỉnh thoảng
còn đưa tay quàng lên vai cô, hoặc nắm lấy tay cô mân mê rất tự nhiên. Lúc đầu
cô định cự lại theo bản năng, nhưng về sau, khi lòng bàn tay của Hàn Duệ mỗi
lúc một lạnh toát, thậm chí là có cả lớp mồ hôi nhơm nhớp dính và da thịt mình,
thì cô quên ngay chuyện rụt tay về.
Mượn ánh đèn mờ ảo, mấy
lần cô giả vờ như vô tình nghiêng đầu lại, nhưng vẫn không nhìn rõ sắc mặt của
Hàn Duệ , chỉ nhìn thấy duy nhất đôi mắt của anh ta như ánh sao băng.
Cô hơi sững người, không
biết là do đường nét của khuôn mặt ấy quá hoàn mỹ, lạnh lùng và tuấn tú như một
bức tượng cổ Hy Lạp, hay vì cô chợt nhớ ra điều gì.
Phương Thần cũng cảm
thấy Hàn Duệ biết cô đang nhìn anh ta.
Con người rất nhạy cảm
này, ngay cả khi bị thương vẫn láu xe với một cái đầu rất tỉnh táo, và có thể
đoán biết được những diễn biến trong lòng cô, huống chi là
Nhưng thái độ của Hàn
Duệ đối với cô