
ông nhìn thấy sao?”
Hàn Duệ vừa ngòi xuống
mép giường thì thấy cánh cửa phòng ngủ bật tung ra.
Hàn Duệ lạnh lùng nhướn
mày lên, tỏ vẻ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, dường như anh ta đã đoán trước được
cô sẽ xuất hiện trong trạng thái như vậy.
Hàn Duệ chẳng phải là
chưa gặp được người tính tình “tốt” hơn cô, nhưng những người ấy khi đến trước
mặt Hàn Duệ đều biến những con cừu ngoan ngoãn. Tất nhiên cũng có người ỷ thế
được sủng ái càng trở nên ngông cuồng, nhưng cũng không dám làm như thế trước
mặt Hàn Duệ .
Dường như chỉ có mỗi một
mình Phương Thần , chỉ có mỗi mình cô dám thách thức tính kiên nhẫn và độ khoan
dung của Hàn Duệ hêt lần này đến lần khác.
Nhớ lần đầu tiên ở Dạ
Đô, Hàn Duệ thực sự muốn trừng phạt cô.
Một phóng viên tép riu,
thế mà dám chạy tới trước mặt Hàn Duệ đưa ra yêu cầu, hơn nữa lại tự cho mình
là thông minh khi ám chỉ rằng đã biết sự trao đổi ở phía sau của sự việc. Có
điều, trực giác và sự suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác, chính vì thế Hàn
Duệ đã không muốn bỏ qua cho cô.
Hàn Duệ đã lợi dụng lợi
thế mà ông trời ban tặng và ác ý để làm nhục cô, anh ta tưởng rằng cô sẽ mở
miệng xin tha. Nhưng đáng tiếc, cô đã không như vậy.
Cô đã im lặng từ đầu tới
cuối, thậm chí còn cắn rách cả môi của Hàn Duệ . Tất nhiên là môi của cô cũng
bị rách một miếng và chảy máu. Màu đỏ của máu trên môi phản chiếu trên khuôn
mặt xinh đẹp trắng bệch vì xấu hổ, rực lên như ngọn lửa sắp bùng cháy.
Lúc đó Hàn Duệ mới nhớ
ra, buổi tôi ngồi trên chiếc xe lao đi vun vút, suốt dọc đường luôn trong sự
căng thẳng và đầy hiểm nguy, cô không hề run sợ. Đôi mắt của cô lúc đó cũng rất
giống hai ngọn lửa nhỏ đang bừng cháy, dường như nó được phát ra từ nơi sâu
thẳm nhất trên cơ thể cô và phản chiếu qua đôi mắt sáng rực.
Có lẽ, họ thuộc cùng một
loại người, Hàn Duệ nghĩ, nên ngày hôm ấy anh mới lựa chọn tin tưởng vào cô một
cách bản năng, gửi gắm sinh mạng mình vào tay cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn
cứu Hàn Duệ . Không biết như thế có phải lấy ơn trả oán hay không?
Tất nhiên sau đó cô lập
tức tỏ ra hối hận và thấy phiền phức, nhưng dù sao, cô cũng đã không làm Hàn
Duệ thất vọng.
“Anh cho tất cả thuộc hạ
về là có ý gì?” , Phương Thần tức giận bước vào chất vấn.
Hàn Duệ nhìn cô một cái,
rồi bình thản lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Chứng tỏ rằng anh không
cần tới sự chăm sóc của người khác nữa?” Nhưng khả năng này rất ít, bởi mới nửa
giờ đồng hồ trước A Thanh đã phải xử lý và khâu lại vết thương cho anh ta.
Kết quả là, cái người
trong cuộc ấy đã thừa nhận: “Cần”, dừng lại một lát, người đàn ông tuấn tú và
lạnh lùng ấy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như đáy hồ sâu, tựa như đang
thuật lại một sự thật rất dễ dàng nhận thấy: “Cô không phải là người sao?”
Phải mất một lúc Phương
Thần mới hiểu hàm ý của câu nói đó, cô nhếch mép cười rất nhanh, rồi lập tức
thu ngay nụ cười lại, “Để tôi chăm sóc anh? Dựa vào đâu?”
“Chứng tỏ cô đã không hề
nghe rõ những lời tôi nói trên xe rồi.”, Hàn Duệ nheo đôi mắt dài và sâu lại,
như kiểu không vừa lòng của một chủ nhân.
Đường còn của đôi môi ấy
rất đẹp, nhưng những lời thốt ra lại hoàn toàn ngược lại, nó giống như những
trái bom hạng nặng liên tiếp giáng xuống đầu cô, khiến cô không kịp phản ứng.
“Phương Thần, em khiến
tôi thấy rất thích thú” dựa hờ vào đầu giường, ánh mắt tựa như một tấm lưới mắt
nhỏ đang giăng, giọng nói và vẻ mặt đều hết sức bình thản, Hàn Duệ đưa ra đề
nghị: “Hãy làm bạn gái tôi nhé”.
Chưa có khi nào Phương
Thần lại sửng sốt và khó xử đến như vậy.
Thời gian như một cuốn
phim quay ngược trở về một mùa hè cách đây đã nhiều năm. Dưới bóng của một lùm
cây thấp, ánh chiều tà làm bầu trời đỏ một màu quýt chín, Phương Thần đưa giúp
lá thư tình cho người bạn rất thân, nhưng lại không ngờ nhận được lời tỏ tình
của chính người nhận thư.
Có lẽ không nên coi lời
tỏ tình, vì ai biết được rằng người ấy có thật lòng hay không?
Rõ ràng đó là hai sự
việc khác nhau, nhưng không hiểu vì sao tự nhiên cô lại thấy chúng có mối liên
hệ với nhau.
Phương Thần không nói
câu nào, vì ngay một lúc không tìm ra lời lẽ nào thích hợp, chỉ còn biết chau
mày, trừng mắt nhìn Hàn Duệ, sau đó quay người bỏ đi.
Đó thực sự là trốn chạy,
đến bước chân cũng bối rối. Đồng thời, dường như cô nghe thấy cả tiếng dòng máu
trong cơ thể đang tuôn trào.
Mặc dù vậy, cô biết,
hoàn toàn không phải vì sự rung động của con tim.
Suốt đêm hôm đó Phương
Thần đã không ngủ ngon giấc.
Rồi đúng như dự liệu, cô
lại mơ thấy Lục Tịch.
Thời gian gần đây xảy ra
nhiều chuyện bất ngờ, nên ban đêm cô ít mộng mị, nhưng đêm nay cô lại mơ thấy
Lục Tịch. Hơn nữa, khác hẳn với những lần trước, mọi chi tiết của giấc mơ đều
rõ mồn một, tất cả cứ như những đoạn phim không thể nào chắp lại được, cứ lặp
đi lặp lại mãi.
Hai mươi mốt tuổi, Lục
Tịch như một đóa hồng trắng khô héo, tàn tạ, nằm trên chiếc giường đông lạnh
nhợt nhạt. Mái tóc đen dài phía sau có lẽ cũng bị hơi lạnh bám vào, trông giống
như những lớp rong biển, tạo nên một vẻ đẹp nao lòng.
Không hi