XtGem Forum catalog
Ánh hoàng hôn mỏng manh

Ánh hoàng hôn mỏng manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324051

Bình chọn: 7.00/10/405 lượt.

nói đó của Phương Thần . Thiếu Vĩ khẽ nhếch môi, như thể

ngạc nhiên tới mức ngạt thở, lại như thể đang có nén cười, do đó không quay đầu

lại mà đưa tau nhấn nút, nâng tấm ngăn giữa hàng ghế trước và ghế sau lên.

Phương Thần tiếp tục

quan sát vẻ mặt không chút biểu cảm của Hàn Duệ, bây giờ sau khi thoát khỏi

hoàn cảnh khó khăn và trớ trêu lúc trước, bất giác cô lại nhớ đến chuyện của

Cận Vĩ.

Không biết cậu bé đi

đâu? Còn cả chuyện kiểm tra không thấy có mặt ở ký túc xá lúc tắt đèn nữa. Mặc

dù cô phụ trách khối không nói, nhưng rất có khả năng cậu bé đã bỏ ra ngoài

trường.

Cái gọi là chế độ nội

trú thực ra chẳng thể nào ngăn cản được những học sinh có ý định vượt tường

trốn ra.

Nhưng thành phố C lớn

như vậy, trừ phi cậu bé tự tìm đến, chứ không thì cô chẳng biết đi đâu mà tìm.

“Giật mình thật à?” ,

người ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi.

Ý muốn nói tới chuyện

vừa rồi chăng? Phương Thần quay đầu nhìn anh ta một cái, “Không đâu.”

“Thế thì là có tâm sự”

Chẳng lẽ người đàn ông

này có thuật đọc được suy nghĩ của người khác?

Nhưng cô không muốn kể

cho anh ta nghe. Đối với một người lạnh lùng như anh át, thì mạng người e rằng

chỉ như một cây cỏ, cây lau mà thôi. Trong chuyện này chắc chắn anh ta sẽ không

bao giờ giúp đỡ cô, thậm chí có khi cô còn chuốc về sự chế giễu cười nhạo sâu

cay của anh ta.

Cô tiếp tục nhìn qua cửa

xe một cách trầm mặc, gần như không để ý gì đến anh ta.

Hàn Duệ bỗng cười thanh

tiếng, đó là một tiếng cười rất hiếm hoi. Đôi mắt anh ta nheo lại, hình như vết

thương bị đau, dường như anh ta phát hiện ra một sự vật mới: “Xem ra, cô không

hề sợ tôi chút nào.”, anh ta nói.

Từ lâu lắm rồi gần như

không có ai dám nói với anh theo kiểu ấy.

Phương Thần không khỏi

sửng sốt.

Thật ra khi anh ta ép cô

vào tường rồi áp đôi môi lạnh giá cưỡng hôn cô, cô đã thực sự sợ hãi. Nỗi xấu

hổ và sợ hãi ấy đến thật bất ngờ, khiến cô đã phải run lên cầm cập.

Nhưng lúc này, cô đang

nhìn trả lại Hàn Duệ , và còn hỏi: “Anh mong tôi sợ

Một tay để lên chỗ vết

thương, một tay đặt lên đùi, mười ngón tay thon dài, sạch sẽ, móng tay trơn

nhẵn, tỏa ra một màu như ngọc trai trong khoang xe tối đen.

Hàn Duệ co ngón tay lại

gõ lên chân.

Đó là động tác theo thói

quen của Hàn Duệ mỗi khi có việc phải suy nghĩ, vì thế, đôi mắt dường như càng

thâm trầm hơn. Bầu không khí trong xe bỗng nhiên yên tĩnh tới mức lạ thường,

khiến cho trái tim Phương Thần như thắt lại.

Quả nhiên, một lát sau

Hàn Duệ lại lên tiếng: “Những người sợ tôi đã quá nhiều rồi, thỉnh thoảng có

một ngoại lệ cũng không tồi.” Ngữ khí của kẻ bề trên dường như muốn nói với cô

rằng: Cô có thể tiếp tục như vậy, cho đến khi tôi cảm thất chán thì thôi.

Sao mà giống giọng lưỡi

ban ơn thế!

Bất giác Phương Thần

nhếch mép hừ một tiếng, còn Hàn Duệ thì mang vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn cô

và nói: “Hơn nữa, e rằng tôi đã thích cái kiểu này của cô rồi.”

“Cái gì cơ?”, Phương

Thần không khỏi thốt lên sửng sốt.

“Nếu như cô cứ tiếp tục

như bây giờ, tôi nghĩ là mình sẽ thích cô.” Nụ cười của anh ta dường như rõ

ràng hơn, nhưng ánh mắt của người đàn ông tuấn tú ấy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh

lùng, vẻ như nụ cười trên môi không thể nào gắn được với ánh mắt.

Đây đúng là một trò

cười! Hơn nữa lại là một trò cười mà chẳng đáng cười chút nào.

Những ngón tay của

Phương Thần từ từ nắm lại trong bóng tối.

Vì không có gương ở đó,

nên Phương Thần không biết được rằng vẻ mặt mình khó coi đến mức nào, nên cô cố

giữ giọng bình thản, lạnh lùng quay đầu đi đáp: “Cảm ơn anh, lại một làn nữa

anh làm tôi giật mình.”

Lần này , cô không muốn

nhìn anh ta, càng không muốn biết biểu hiện trên khuôn mặt ấy. Nhưng điều may

mắn là nói xong câu nói nửa đùa nửa thật ấy, Hàn Duệ bắt đầu dưỡng thần, khoang

xe trở lại vẻ yên tĩnh đến ngột ngạt.

A Thanh đến rồi lại đi.

Quả nhiên vết thương bị

rách do cử động mạnh và do việc Hàn Duệ đã uống rượu, hút thuốc chẳng chút nào

kiêng dè. Mấy ngày dưỡng thương trước đó coi như bằng không.

Phương Thần ngồi xem ti

vi một mình ở salon, sau đó chỉ thấy mấy người đàn ông từ trong phòng ngủ lần

lượt đi ra, đẩy cửa ra ngoài mà không hề dừng lại.

Cuối cùng chỉ còn lại Tạ

Thiếu Vĩ. Thiếu Vĩ đi tới trước mặt Phương Thần , đầu tiên cũng nhìn ti vi theo

Phương Thần , trên đó đang phát một chương trình bán hàng trực tuyến, một chàng

trai và gái đang ra sức khuếch trương cho sản phẩm mà họ cầm trên tay.

Đúng là một tiết mục vô

vị, chứng tỏ vị khán giả này không hề chú tâm vào tiết mục đó.

Tạ Thiếu Vĩ khẽ ho một

tiếng để thu hút sự chú ý của Phương Thần : “Cô Phương, chúng tôi đi đây, nếu

có chuyện gì cô cứ gọi điện trực tiếp cho tôi.”

“Cảm ơn.”, Phương Thần

đáp lại với vẻ lịch sự, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình lúc đó.

Tạ Thiếu Vĩ ngừng một

lát, rồi nhắc cô: “Đại ca nói, bắt đầu từ hôm nay không cần để người ở lại đây

nữa.”

Quả nhiên, người ngồi

trên salon bật ngay dậy, chau mày lại hỏi: “Nói như thế có nghĩa là gì?”

Tạ Thiếu Vĩ rất từ tốn:

“Các anh em vừa rồi đều đã đi khỏi đây, cô Phương kh