
vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, phần lớn thời gian đều chỉ chú
ý đến việc nói chuyện với người đàn ông có vết sẹo kia, thậm chí đến cả một cái
nhìn về phía cô cũng không có.
Giọng nói của Hàn Duệ
rất bình thản, gợi nên cảm giác lạnh lùng, lý trí cho người nghe.
Chỉ có bàn tay nắm lấy
tay cô thỉnh thoảng khẽ co lại, hình như đó là cơn co giật rất khẽ. Cũng bởi đó
là một động tác rất nhỏ, nên ngoài cô ra không có người nào biết được.
Có lẽ là do bị đau,
Phương Thần nghĩ. Có thể là do cồn trong rượu đã làm cho vết thương của anh ta
tấy lên, thậm chí có thể đã toác ra.
Cho nên, mỗi khi cô phải
chịu một lực lớn từ Hàn Duệ , con tim cô gần như bất chợt thắt lại.
Sau đó thì cô bắt đầu
tưởng tượng, không biết lát nữa anh ta có đứng dậy nổi để ra khỏi nơi này không
nữa?
Nếu vết thương thực sự
lại bị toác ra thì không biết phải làm sao đây? Như thế máu sẽ thẫm ra áo, nếu
bị người khác phát hiện ra sẽ làm thế nào?
Phương Thần không biết
Thương lão đại là người như thế nào, nhưng cô chỉ cảm thấy ông ta có một mối
nguy hiểm, có lẽ bị ảnh hưởng của những cuốn truyện tạp nham đọc hồi trung học,
nên trong đầu cô toàn hiện lên những cảnh tượng nguy hiểm.
Còn thực sự, lý do chính
khiến cô có những lo ngại trên là vì, rõ ràng rằng Hàn Duệ không muốn cho người
khác biết anh ta bị thương. Mọi cử chỉ, hành động của anh ta trước mặt Thương
lão đại và trước đám đông, đã thể hiện quá rõ điều đó.
Vì thế, nếu không cẩn
thận, chắc chắn hậu quả sẽ rất không hay, và cô có thể lại bị vạ lây.
Mãi rồi cũng tới lúc tàn
cuộc, Phương Thần cảm thấy bàn tay mình dính đầy mồi hôi.
Hàn Duệ giụi điếu thuốc
cuối cùng, rồi mới ghé sát môi lại, trong tư thế mà người ngoài nhìn vào thì
nghĩ đó là một cử chỉ thân thiết, khẽ thì thầm vào tai cô: “Đỡ tôi dậy.”
Hơi thở anh ta nóng hổi,
thoáng trong đó có sự nín nhịn, bàn tay nắm tay cô co quắp lại.
Cuối cùng thì cô đã
hiểu, vì sao anh ta lại phỉa cần có một người phụ nữ ở bên, cùng đến nói mà
hoàn toàn không cần có sự xuất hiện của phụ nữ.
“Tôi là công cụ của anh
đấy à?”, tay ôm chặt thắt lưng của Hàn Duệ, Phương Thần nói khẽ qua kẽ răng.
Hàn Duệ không trả lời,
mà chỉ nhìn xuống, ánh mắt ấy rơi đúng vào đỉnh đầu cô, và cả nửa khuôn mặt có
mái tóc mai lòa xòa.
Ánh đèn rất tối, lẽ ra
là không thể nhìn rõ cái gì mới phải, nhưng có lẽ làn da của cô quá đẹp , nên
lúc này mới tạo ra một thứ án sáng trắng ngà, nó mềm mại tới mức dường như chỉ
cần chạm vào tay thì sẽ tan ra.
Vì kề sát bên nhau nên
Hàn Duệ đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, lặng lẽ tỏa ra từ người cô.
Còn cả đôi môi hơi mím lại nữa, khóe môi còn lên, sắc môi đỏ hồng, tựa như một
rái anh đào chín ngọt, khiến người ta chỉ muốn được cắn vào một cái.
Trái tim Hàn Duệ bống
thắt lại, rồi khẽ chau mày, không hiểu là do động tác đứng dậy đã làm động đến
vết thương hay là do khoảnh khác sững sờ vừa rồi nữa.
Dường như đã lâu lắm rồi
Hàn Duệ mới ở gần một người khác giới như vậy. Mỗi bước đi của Phương Thần đều
cảm thấy có một làn hơi thở ấm nóng lướt qua đầu mình.
Khi đã bước ra tới chỗ
sáng, lòng cô thấy mừng vì hai điều: một là, sự chế ngự và khả năng đóng kịch
của Hàn Duệ rất tốt, hai là hôm nay anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen, vì thế
dã che giấu vết thương rất tốt.
Thương lão đại đứng bên
cạnh, đề nghị: “Hai hôm nay thời tiết đẹp, ngày mai chúng ta đi đánh bóng, thế
nào?”
Chơi golf ư? Phương Thần
không nén được rủa thầm. Những người như bọn họ cũng chú ý tới chất lượng cuộc
sống như vậy sao? Cứ làm như bọn họ là những người ưu tú thành đạt trong xã hội
thong thả vung chiếc gậy lên giữa không gian xanh biếc không bằng
Không chờ Hàn Duệ trả
lời, Phương Thần đã quay đầu lại, nhìn anh ta và nhắc: “Anh đã hẹn ngày mai đưa
em đi Hồng Kông, Ma Cao chơi một tuần, anh không quên đấy chứ?” Giọng nói của
cô tuy không dịu dàng cho lắm, âm điệu lại nhỏ, như thể không muốn cho người
bên cạnh nghe thấy, nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe thấy và cảm giác những
lời lẽ ấy chứa đựng sự nũng nịu của một người đang yêu.
Hàn Duệ mỉm cười, “Anh
Thương, có lẽ chúng ta hẹn một dịp khác vậy.”
“Không sao!” Thương lão
đại cười khà khà, trong mắt lóe lên một ánh ranh mãnh: “Nếu đã hứa thì phải làm
thôi. Cô Phương hôm nay rất vui được làm quen với cô.Chúc cô đi du lịch vui
vẻ.”
“Cảm ơn.”, Phương Thần
khoác tay Hàn Duệ , đáp lại với vẻ bình thường, vẻ mặt không khác là bao so với
lúc trong phòng VIP.
Vào vừa xe, Tạ Thiếu Vĩ
liền rút ngay điện thoại cho A Thanh.
Hàn Duệ ngồi ở ghế sau,
sắc mặt nhợt đi, tay áp lên phía bên trái bụng thở dồn dập, rồi đột nhiên nói:
“Hình như cô luôn mang lại cho tôi những niềm vui bất ngờ.”
Phương Thần sững người,
sau đó mới hiểu ra rằng Hàn Duệ đang nói với cô. Bởi anh ta nói mà không hề
nhìn cô, hơn nữa giọng cũng rất khẽ, thoáng nghe thì tưởng rằng đó là lẩm bẩm
một mình.
“Xin cảm ơn”, Phương
Thần bất giác liếc vào chỗ vết thương của Hàn Duệ , “Còn anh thì lần nào cũng
làm cho tôi giật mình.”
Tạ Thiếu Vĩ cất điện thoại
và cũng kịp nghe câu