
mà An Lộc Sơn
làm cho ngực của Dương Ngọc Hoàn bị thương, nên từ đó mới có điển tích này. (Còn về ý nghĩa ta không giải thích nữa mọi người tự hiểu nha ^^)
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Tôn Phật Nhi đang khoá cửa đi ra ngoài, cô không muốn lãng phí
thời gian. Nghĩ đến việc lại phải mở khoá đi vào một lần nữa, thật sự cô có chút lười biếng. Quên đi, sau ba hồi chuông hộp thư thoại sẽ tự động tiếp nhận cuộc gọi, nhưng lúc cô sắp rút chìa khoá ra, tiếng chuông điện thoại bướng bỉnh cứ tiếp tục vang lên. Ôi, cô đã quên không bật hộp thư thoại tự động rồi, lúc này người gọi điện thoại quấy rầy cô, chỉ có một người biết cô ở đây, cô liền vội vội vàng vàng tra chìa khoá vào ổ.
Trời ơi, cô dám không nhận điện của tên ngang ngược đó đâu, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy chột dạ.
Cho đến khi cô chạy vào trong phòng nhấc ống nghe lên thì điện thoại đã đổ chí ít là mười hồi chuông trở lên. Thôi tiêu rồi!
Quả nhiên, nộ khí của tên ác ma đó hoàn
toàn không bị ngăn cách bởi không gian và thời gian. Tiếng hét dữ dội
truyền theo đường dây nháy mắt đã ập đến, “Tôn Phật Nhi, em đang sờ lần cái gì vậy, sao dám không nhận điện của anh?”
Ông trời ơi! Tôn Phật Nhi lập tức duỗi
thẳng tay, đưa ống nghe ra xa, le chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng ra, đôi
mày thanh tú chau lại, anh muốn làm cô điếc tai đây mà!
Chờ cho tiếng quát dừng lại, cô mới dám
đưa ống nghe lại gần giọng trấn an nói: “Em xin lỗi, Sơn Nguyệt, làm sao người ta lại có thể cố ý không nhận điện thoại của anh được? Anh… anh đừng quát em nữa, có được không?”
Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô hiển
nhiên là có hiệu quả, tiếng quát điếc tai lập tức dịu lại, nhưng ngữ khí vẫn còn hơi tức giận, bất bình: “Vì sao lâu như thế mới nhận điện thoại? Em không biết là anh rất sốt ruột, còn tưởng em đã
xảy ra chuyện gì rồi.” Thiếu chút nữa là anh quẳng điện thoại xuống lao
thẳng về nhà rồi.
“Xin lỗi, em không sao.” Sự quan tâm của
anh khiến cô cảm thấy có một chút ngọt ngào dâng lên, trong lòng cũng
nổi lên cảm giác áy náy tội lỗi, “Em định ra ngoài đi dạo đến nhà sách mua sách, khoá cửa rồi chuông điện thoại mới reo lên,
thật sự là người ta đã chạy nhanh hết sức vào để nhận điện mà, anh không nghe thấy bây giờ em vẫn còn thở hổn hển sao?” Cô bắt đầu nũng nịu, theo kinh nghiệm của mình, chỉ cần cô làm nũng, thì luôn có
thể “chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không”.
Chiêu 101[1'> của cô quả nhiên là có tác dụng, ngữ khí tên bạo chúa nhất thời nhẹ như làn gió, dịu dàng vô cùng.
“Vẫn còn thở hổn hển thật, vậy em nghỉ
một lát đi, trước tiên nghe anh nói này. Anh vừa mới biết đợt này ở Hồng Kông đang có cuộc triển lãm các văn vật cổ của Trung Quốc, nghe nói những vật được triển lãm lần này đều là những cổ vật
hiếm có, anh muốn hỏi xem em có hứng thú không?”
Mấy ngày nay sống cùng nhau, Quan Sơn
Nguyệt đã hiểu đôi chút về cô. Cũng biết mặc dù Tôn Phật Nhi học y,
nhưng cô rất có hứng thú đối với âm nhạc và nghệ thuật, cho dù cô sinh ra ở thời hiện đại những cầm, kỳ, thi, hoạ cô đều đã nghiên
cứu qua.
Cô yêu nghệ thuật đều là do được thừa
hưởng từ cha và mẹ cô, vốn là một nghệ sĩ chơi dương cầm! Dù sao nghệ
thuật ngoài năng khiếu thiên bẩm ra còn phụ thuộc vào hoàn cảnh, quan trọng hơn cả là sự cổ vũ khích lệ của cha mẹ.
“Văn vật cổ Trung Quốc?”
Giọng của cô rõ ràng là rất hào hứng
khiến cho Quan Sơn Nguyệt mỉm cười, từ khi anh nhận được giấy mời anh
biết ngay cô sẽ rất thích mà. Không biết tại sao, anh chỉ muốn làm cho cô vui vẻ, những suy nghĩ và cảm xúc trước nay anh chưa
từng có, không biết từ lúc nào anh bắt đầu chú ý đến những việc mà cô để ý, biết cô yêu thích âm nhạc và nghệ thuật anh liền cố gắng hết sức thu xếp thời gian để đưa cô đi nghe hoà nhạc, xem triển
lãm tranh, cô thích phong cảnh tự nhiên, vào ngày nghỉ, anh liền đưa cô
lên rừng, xuống biển nghỉ mát.
“Có, đương nhiên là em thích rồi. Sơn Nguyệt, người ta muốn đi, anh đưa em đi xem có được không?”
“Việc này thì có vấn đề gì chứ. Nếu không đưa em đi, vậy anh nói cho em biết để làm gì?”
“Oa, em biết là anh rất tốt với em mà!”
Tôn Phật Nhi rất phấn khích, những lời
nói ngọt ngào nào cô đều nối ra, một loạt những câu nịnh nọt ca ngợi mà
cô thốt ra khiến cho Quan Sơn Nguyệt tươi cười rạng rỡ, trong lòng thầm hét lên thật bõ công mà. Có điều… lẫn sau khi có
“chuyện tốt” như thế này, nhất định anh sẽ nói trước mặt cô, như thế
thì, ha ha! Những lời ngọt ngào mới nhiều!
Sau khi nghe những lời ngọt ngào của cô,
trong lòng anh cảm thấy thoả mãn vô cùng, anh nói: “Vậy quyết định như
thế đi, em hãy chuẩn bị trước đi, điều chỉnh lại gì lên lớp ở trường một chút, ngày 22 chúng ta sẽ đi Hồng Kông. Em chưa đến
đễn Hồng Kông mà! Nhân cơ hội này anh đưa em đi thăm thú chốn phồn hoa
bậc nhất phương Đông này, Sau đó ngày 24 chúng ta đi xem triển lãm.”
“Vâng, vậy cứ quyết định như thế đi.” Cô
hào hứng đáo, trong lòng tràn ngập sự vui thích khi được chiều chuộng,
mặc dù mọi người đều yêu quý cô, nhưng ngoại trừ cha cô, anh là người đàn ông đầu tiên cưng chiều cô. “Sơn Nguy