Pair of Vintage Old School Fru
Ân Sủng Của Hoàng Đế

Ân Sủng Của Hoàng Đế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322551

Bình chọn: 8.5.00/10/255 lượt.

ệt, cảm ơn anh!”

Chất giọng nũng nịu của cô làm trái tim

anh biến đổi, nó đột nhiên nóng lên, chỉ hận một nỗi là cô không có ở

trước mặt để anh được yêu cô một cách cuồng nhiệt. Lòng nghĩ thế, lại thêm miệng nói lời mờ ám trầm trầm: “Bây giờ không tính, tối nay khi anh về, anh muốn em dùng hành động để chứng tỏ sự cảm kích

của em đối với anh như thế nào.”

Ý ở ngoài lời làm cho cô nghe xong mặt đỏ bừng lên, nũng nịu nói: “Quỷ háo sắc, em không nói chuyện với anh nữa.” Nói rồi cô định gác máy.

“Phật Nhi ngoan, em đừng gác máy vội.”

Anh vội nói, “Em vừa nói định đi ra ngoài phải không? Sao hôm qua không

thấy em nói gì? Em định đi đâu?”

“Em cũng mới nghĩ đến chuyện tới nhà sách để tìm một ít sách vở chuyên ngành, mới nghĩ đến tức thì thôi, đương

nhiên là không có cách nào báo cho anh biết trước được,” Biết tính khí anh rất độc đoán mà lại còn thường xuyên phát tác nữa,

cô cố hết sức trấn an anh: “Anh đừng lo, Sơn Nguyệt, em sẽ nhờ bảo vệ

gọi xe giúp mình, cũng không chạy lung tung, khi tìm thấy sách em muốn tìm lập tức em sẽ về nhà ngay, như vậy anh nói xem có

được không?”

Không biết tại sao, ngoại trừ thời gian

cô phải lên lớp ở trường, anh luôn lo lắng việc cô ra ngoài một mình,

thậm chí ngay cả thời gian lên lớp của cô cũng phải được quản lí một cách nghiêm ngặt, có những lúc vì phải hướng dẫn thêm cho

học sinh hoặc làm thí nghiệm mà cô phải về muộn, đều phải gọi điện báo

cáo, mặc dù anh không cố ý gây khó dễ, nhưng anh lo lắng cho cô như vậy, khiến cho các nữ đồng nghiệp của cô rất hâm mộ, còn cô thì lại cảm thấy rất đau đầu.

Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì? Đường

đương là một tiến sĩ y khoa, lại bị biến thành một người không có năng

lực điều khiển hành vi của chính mình, cô chau mày lại và thở dài, nhưng vì muốn cho cái màng nhĩ được yên thân cô đành phải

chịu khuất phục “sự quan tâm” của anh.

“Ừm…” Nếu không thể đích thân đưa cô ra

ngoài, anh cũng đành phải đồng ý như vậy. “Nếu không vì chiếc xe anh

tặng em chưa lắp ráp xong, anh cũng không phải lo lắng em sẽ gặp phải một tên lái xe lang sói nào đó.”

“Có xe cũng không biết phải đi đến chỗ

nào, dừng đỗ xem cũng là một vấn đề lớn, báo chí chẳng phải đã khuyến

cáo rằng có rất nhiều sự cố vì nguyên nhân dừng đỗ xem mà phát sinh những xung đột với mọi người sao? Còn có người vì thế mà bị

chém đến trọng thương đấy!”

Cô vốn không tán thành việc mua xe ô tô,

ai cũng một cái xe, nhưng thế thì đường sá Đài Loan không tắc mới là

chuyện lạ. Nhưng anh nói trị an không tốt, kiên trì nói nếu ra ngoài tự mình lái xe thì sẽ an toàn hơn, thuận tiện hơn.

Cô ho một chút rồi nói tiếp: “Huống hồ

mỗi ngày số lượng khách đi taxi lên đến cả ngàn người, là phương tiện

giao thông đại chúng được sử dụng rộng khắp, anh không thể vì một hai con sâu làm rầu nồi anh mà có thành kiến thế được, Đài Loan nhỏ như vậy kiếm đâu ra nhiều taxi lang sói như vậy chứ? Chỉ cần bản

thân chúng ta chú ý nhiều hơn, thì sẽ không bị nguy hiểm như thế.”

“Anh… nhưng…”

“Em bảo đảm sẽ rất cẩn thận, anh an tâm

làm việc tiếp đi, em phải đi đây, bye!” Cô phân trần rồi gác máy, không

như vậy, thì không biết anh sẽ còn nhiều lời đến khi nào nữa.

Thương Lập đứng trước bàn làm việc của

Quan Sơn Nguyệt hơn mười phút rồi, nói một cách khác anh đứng ngây ra

nhìn ông anh họ yêu quý, bạn tốt kiêm cấp trên, hơn mười phút rồi.

Thương Lập nhìn rồi nhíu mày lại với một

Quan Sơn Nguyệt đang cười ngây ngô, trong lòng cứ nghi hoặc mãi, nhưng

lại không phát hiện ra lí do làm sao, không lẽ là…

“Cậu yêu rồi sao?”

“Cái gì?” Quan Sơn Nguyệt bỗng hoàn hồn

lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc mình, lập tức lườm anh ta một cái. “Cậu

vào lúc nào đấy, tại sao không gõ cửa?”

“Ha, đổi giọng sao?” Thương Lập không sợ, nháy nháy mắt với Sơn Nguyệt mấy cái, dùng dáng vẻ “đừng có giấu” để

truy hỏi: “Mau nói, rốt cuộc là vị giai nhân nào, mà có thể xuyên thủn được bức tường thành vừa lạnh vừa cứng còn hơn cả Vạn

Lí Trường Thành của tổng giám đốc Quan! Là ai? Mình có biết không? Định

bao giờ kết hôn vậy?”

Nhìn dáng vẻ loi choi như khỉ của cậu ta, người ta không khỏi hoài nghi rừng ai mới là chú rể định kết hôn đây.

“Vội cái gì chứ?” Quan Sơn Nguyệt trừng

mắt nhìn cậu ta, nói với vẻ không vui, “ngay cả bóng dáng người ta cậu

còn chưa nhìn thấy, sao đã hỏi bao giờ kết hôn?”

“A…” Đúng thật, anh ta gãi gãi đầu, “Là

tớ sốt ruột hộ cậu thôi, có điều, cậu nói như thế, chứng tỏ là người

thật việc thật, không phải là tớ đoán mò ha?” Thương Lập nhìn chằm chằm vào Quan Sơn Nguyệt đôi mắt phát ra ánh sáng chọi lọi.

Quan Sơn Nguyệt chỉ mỉm cười không đáp.

Nhìn nụ cười thần bí của anh, lòng Thương Lập càng thêm ngứa ngáy khó chịu, lập tức giả bộ đáng thương cầu xin

anh. “Nói đi, chúng ta là anh em tốt mà, nhìn xem tớ vì chuyện hôn nhân của cậu, không biết đã bao nhiêu lần bị mẹ tớ càm ràm

bên tai rồi, cậu đừng có nhẫn tâm giết chết sở thích của tớ chứ.”

“Ba ngày!” Quan Sơn Nguyệt giơ ba ngón tay lên, cắt lời nói: “Cậu thay thế vị trí của tớ ba ngày, tớ muốn nghỉ ngơi.”

“Cái gì? Lời nói không có lí lẽ