
u Đại đỏ lên,
lớn tiếng thừa nhận: “Tôi từ nhỏ đã yêu Triệu Diễm, đã thổ lộ với anh ấy từ rất sớm rồi! Mặc dù anh ấy không nói gì nhưng cha mẹ anh ấy đều thích tôi, tôi nói cho cô biết chuyện này tôi rất có hy vọng. Nếu cô không thích anh ấy, nên sớm nói cho anh ấy biết, đừng
làm anh ấy ôm ấp hy vọng, trong lòng lúc nào cũng chỉ có cô, muốn bỏ cũng không bỏ được.” (BB: đồ con gái vô liêm sỉ, có
ngon thì đi giành lấy tình yêu đi, van xin làm gì chứ…..đúng là làm mất
mặt nữ nhi mà….đáng bị chém)
Anh ấy không nói gì sao? Vấn đề mấu chốt là nằm ở đây! Nhưng mà rốt cuộc cô ta có hiểu hay không vậy?
Tôn Phật Nhi lắc đầu quay người bỏ đi,
mặc kệ cô ta đứng đó nói nhảm, anh Diễm chẳng nói gì cả. Tất cả đều là
tại cô ta quá đa tình, có điều…
Tôn Phật Nhi thầm nghĩ, “Cũng có lẽ mình nên đến Đài Bắc sớm một chút.”
—————————————————-
“Sơn Nguyệt!” Ngôi sao điện ảnh Lăng
Linh đẩy cửa phòng làm việc của Quan Sơn Nguyệt. Đôi giày cao gót đó
thật khiến người ta cảm thấy choáng ngợp, với dáng vẻ vô cùng yểu điệu, cô bước vào văn phòng.
Quan Sơn Nguyệt nhíu đôi lông mày rậm, tầm mắt vượt qua người khách không mời, nhìn cô thư kí phía sau.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc!”, vẻ mặt cô thư kí sợ hãi, “Em đã ngăn lại nhưng Lăng tiểu thư không nghe.”
Anh đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc, phẩy tay nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra đi!”
“Dạ!” Cô thư kí thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
“Sơn Nguyệt…” Lăng Linh nũng nịu gọi. Bộ quần áo màu đỏ rực với cái cổ trễ ôm sát như cố tình để lộ ra thân hình kiều mị mê hoặc. Cô từ từ đi tới. Cô nâng cánh tay thơm mát, ôm quanh cổ Quan Sơn Nguyệt, cằm khẽ nâng lên, đôi môi
nũng nịu xinh đẹp như cánh hoa khiến người ta không nhịn được mà muốn
cắn một cái.
Quan Sơn Nguyệt cũng không phụ sự kì vọng của cô, cúi xuống, phủ lấy đôi môi cô, qua một lúc lâu mới rời ra.
“Anh thật không có lương tâm gì cả, sao
lại nhẫn tâm đến thế, đã lâu lắm rồi chả chịu đến thăm người ta, hại
người ta nhớ anh muốn chết!” Cô hổn hển nói.
“Nhớ anh?” Dường như anh nghe được điều
gì đó rất đáng buồn cười, khẽ nhướng mày lên tựa như cười mà lại không
cười, nhìn cô. “Không phải chứ, những bài báo mà anh nghe được dường như không phải là như thế.”
Gần đây chuyện minh tinh Lăng Linh và
con trai của ông chủ đài truyền hình yêu nhau cuồng nhiệt luôn là tin
tức nóng hổi được các báo, tạp chí điện ảnh nhắc đến liên tục. Cứ cho là dù không đọc, nhưng anh cũng có thể biết được, vậy mà cô ta lại dám trợn mắt nói dối với anh! Ý đồ của cô ta tới đây hôm
nay… Trong lòng Quan Sơn Nguyệt đối với những cô gái đã từng lên giường trước đây nay lại tới cửa tìm, luôn là thái độ cảnh
giác.
Lăng Linh bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho tim đập loạn nhịp, lập tức phản bác lại: “Làm gì có, người ta một
lòng với anh, cho dù là đã chia tay nhưng vẫn luôn nhớ tới anh. Anh làm sao lại có thể dễ dàng tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ đó? Với lại…”, cô ngẳng đầu lên, khuôn ngực đầy đặn đẹp mê
người cọ sát vào người anh, đôi mắt đầy mị hoặc quyến rũ nhìn anh, “Anh đó, ông chủ à, anh không biết là người ta chính là dựa
vào diễn xuất để kiếm sống sao. Nhưng gần đây kinh tế lại bị đình trệ,
nếu không có scandal, người ta làm thế nào để khán giả có thể nhớ đến tên mình chứ. Chẳng lẽ điều này anh lại không rõ hay
sao?”
Phải không? Mà thôi, quên đi, cho dù chân tướng sự việc là như thế nào, anh vốn cũng chẳng để tâm.
“Nếu anh nhớ không lầm thì anh và em đã
chia tay. Vậy hôm nay đại minh tinh xinh đẹp đại giá quang lâm, không
phải là chỉ muốn nói em nhớ anh thôi đấy chứ?” Anh hỏi thẳng thừng cũng không muốn mập mờ, cô ta nên biết rõ anh từ trước đến nay không có thói quen nhai lại cỏ. (BB: anh tự xem mình là bò hay sao mà nhai lại cỏ?)
“Em…” Thật không nghĩ tới anh ta lại có
thể hỏi thẳng thừng như thế, thật là không nể mặt cô chút nào. Cô quấn
lấy cánh tay anh, xoay người quay sang bên cạnh sườn anh. Đối với kế hoạch ngày hôm nay, trong lòng cô có chút do dự, nhưng… hi
vọng biết đâu lại may mắn một lần nữa làm cô có thêm quyết tâm, kiên
định. Cô quay lại, đối diện với anh nói: “Em có thai rồi!”
“À, anh cũng nên chúc mừng em phải không nhỉ?” Anh không cử động, lịch sự hỏi.
“Anh… anh sao lại có thể bình tĩnh như thế chứ?” Phản ứng của anh vượt ngoài dự đoán của cô.
“Tại sao anh lại phải không bình tĩnh?” Anh nhướng mày hỏi lại, dường như có chút không hiểu. (BB: cáo già giả nai….. ='>'>'>'>'>'> )
“Em đang mang đứa con của anh mà!” Cô vội vàng nói, chỉ sợ anh nghe không rõ cho nên cố ý nói to một chút.
Con của anh ư?” Anh mỉm cười nhưng trong mắt lại không thấy ý cười nào. Thật không có chút sáng tạo nào! Anh đưa hai tay ra sau, tựa vào cạnh bàn, lười biếng nói: “Có bằng chứng gì không?” “Cái thai đã được hai tháng rồi, nếu
tính toán thời gian một chút, thì lúc đó người ở cùng với em chỉ có anh, tổng giám đốc Quan ạ!” Cô cố ý vuốt ve bụng, mặc dù cô ta nói có thai hai tháng, nhưng bụng vẫn phẳng lì, không hề thấy
nhô lên chút nào cả.
Anh nhìn thân hình nóng bỏng của cô một
cách thương hại, lắc đầu,