
tràn ngập bi thương, hiện tại nó thật sự không hiểu mình đã làm gì mà
lại ngu ngốc đi giẫm đúng vào bãi bom nổ chậm.
Bộ dạng tức cười của một người, một chó
khiến cho Triệu Diễm nhìn thấy không nhịn được bật cười ha hả, xem bộ
dạng Obee thê thảm như mất cha mất mẹ, quả thực thật khiến người ta buồn cười.
Bỗng nhiên bị tiếng cười to làm giật mình, người và chó cùng nhìn về phía Triệu Diễm, đồng thời cùng biểu lộ ánh mắt trách móc.
“A…. xin lỗi.” Anh bị nhìn đến dựng cả
tóc gáy, vội nói xin lỗi, cả người lẫn chó đều khiến người ta vừa yêu
vừa giận, thật không dám tùy tiện đắc tội.
Cái con Obee vô phép vô tắc kia, thường
làm người ta hận một nỗi là không thể đem nó ra mà làm thịt, nhưng cũng
tại Phật Nhi nuông chiều nó quá. Cô không gặp nó đã mấy năm rồi, nay vừa mới về nước mà đã có thể tức giận với nó như
vậy, thật là hiếm thấy!
“À, anh bảo này Phật Nhi, em sao lại tức giận với Obee vậy? Anh nhớ nó luôn rất nghe lời em mà.”
“Em…”, cô càng nghĩ càng tức, nhưng lại
không dám nói ra tội trạng của Obee, cô chỉ có thể căm giận bất bình
nói: “Mới không gặp có mấy năm, Obee xấu xa đối với người lạ còn thân thiết hơn với em, không những không nghe lời em, mà
lại còn giúp người ta bắt nạt em, đáng ghét lắm.” Nói xong, cô không cam tâm còn trừng mắt với nó lần nữa.
Gì chứ, lại còn dám ra vẻ mình vô tội!
Obee rên ư ử vài tiếng, như muốn nói: Xin lỗi, người ta không cố ý mà. (BB: iu quá đi a…..:x )
Không kịp nữa rồi, chờ xem tao trị tội mày như thế nào! Không dạy dỗ mày một chút, thực là không thể nuốt trôi mối hận này.
Người lạ à? Triệu Diễm vốn muốn hỏi lại,
nhưng nhìn thấy người và chó đấu qua đấu lại, anh quyết định, ngay lúc
này nên biết làm anh hùng thức thời. Anh gãi gãi mũi nói: “Gần đây tập đoàn Long Ưng ở Đài Bắc có phái một vài nhóm người
đến điều tra các bãi chăn thả quanh đây, cho nên có rất nhiều người lạ,
em đi đâu cũng phải chú ý cẩn thận.” Nói xong, anh bỏ của chạy lấy người để cho họ tự giải quyết “ân oán” với nhau.
“Tập đoàn Long Ưng à? Anh Diễm xấu xa, sao không nói sớm chứ!”
“Cô sao lại quay về nữa?” Một giọng nói
hơi khàn khàn vang lên, qua giọng nói cũng có thể thấy thái độ của người này rất mất lịch sự.
Tiểu Đại hai tay chống nạnh, quần bò của cô ta siêu ngắn khoe da khoe thịt, dáng vẻ lại vô cùng diêm dúa phong
tình. Cô ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Tôn Phật Nhi. Nghe nói cha cô ta là tộc trưởng, cô ta lại xinh đẹp phóng
khoáng, có thể nói trong mười dặm xung quanh đây, các thanh niên trai
tráng luôn coi cô ta là nữ hoàng. Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô ta từ xưa đến nay vẫn thế, nhưng chính sự hằn học của cô ta lại khiến Tôn Phật Nhi cảm thấy danh hiệu đó thật là đáng ghê tởm.
“Nơi này là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể về?” Đối với những lời khiêu khích của cô ta thường thì Tôn
Phật Nhi sẽ mặc kệ, nhưng mà thái độ của cô ta thực khiến người ta mất hứng.
“Nhà họ Triệu chỉ là nhà cha mẹ nuôi của cô, không phải là nhà của cô. Cô đã học xong trở về nước, tất nhiên
không cần quay lại nơi này, cô cần phải quên nơi này đi mới đúng.” (BB: á….cái gióng điệu này nghe thật dễ đạp mà *xách dao băm băm chém chém* ngươi hở chỗ thịt nào, ta chém chỗ thịt đó)
“Có phải nhà của tôi hay không cũng không phải việc của cô, vả lại cô cũng không có tư cách để nói những chuyện
này. Cô quả thật là…. không ra làm sao cả! Tôi không biết vì cái gì cô lại chán ghét tôi đến thế, nhưng dù sao tôi cũng
không quan tâm, cũng không muốn so đo với cô, chỉ xin cô đừng có hành
động quá trớn.” Năm chữ “không phải nhà của cô” quả thực làm Tôn Phật Nhi rất bất mãn. Cô ta không có đến nửa câu hợp tình hợp lí,
cô chán ngán xoay người bỏ đi.
Tiểu Đại lập tức giang hai tay ra chắn ngang, nói: “Không được đi, tôi chưa nói xong, cô không được đi.”
“Tránh ra!”, Tôn Phật Nhi tức giận quát
một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ sa sầm lại, tỏa ra một khí thế uy
nghiêm không thể xâm phạm. Cô rất ít khi tức giận, nhưng hôm nay cô thực sự bị làm cho phát hỏa.
Tiểu Đại trong lòng có chút sợ hãi, vẻ oai phong nhất thời biến mất không chút dấu tích, bất giác cũng tránh qua một bên. (BB: há há há….đồ hèn chết nhát, Phật Nhi tỷ tỷ thật lợi hại nha….*good good*)
Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn cô ta, thu dọn đồ đạc, rồi dắt Obee rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Tiểu Đại
không cam tâm tức tối hét lớn: “Cô, cái con mọt sách này trở về đây, chỉ biết hại Triệu Diễm mà thôi!”
Tôn Phật Nhi dừng bước, quay người lại nhìn vẻ mặt kích động của cô ta, “Cô bị đứt mất cái dây thần kinh nào rồi đúng không?”
Nhanh chóng nắm lấy cơ hội, Tiểu Đại lập tức nói ra những bất mãn chất chứa trong lòng: “Tôi không nói linh
tinh, Triệu Diễm thích cô, nhưng tôi thấy trong mắt cô chỉ có học và học. Cô vốn không có ý với anh ấy, nhưng cô lại cứ qua
lại xuất hiện trước mặt anh ấy, chỉ càng làm anh ấy bị mê hoặc hơn.
Ngoài cô ra, trong mắt anh ấy vốn không có người khác.”
Tô Phật Nhi không biết lời cô ta có thật hay không, nhưng có một điểm cô rất rõ, đó là: “Cô yêu thầm anh Diễm!”.
“Ai yêu thầm chứ!” Mặt Tiể