
đầu nho nhỏ đang căng lên trước ngực anh, cũng không biết là
một động tác vô ý của cô, đều là đang châm ngòi thổi lửa, nơi cổ họng
Nam Dạ Tước thoát ra tiếng gầm nhẹ, ôm Dung Ân trực tiếp đè lên giường,
ga giường dưới thân bị vặn ra từng nếp gấp vặn vẹo bất quy tắc. Anh phát giác ra ngực có chút đau, hàm răng bén nhọn của Dung Ân cắn nhẹ một cái vào trước ngực anh, lúc ngẩng đầu lên, bóng đen trên đỉnh đầu áp xuống, bị người đàn ông đè xuống đoạt lấy hơi thở.
“Nhẹ chút, được không?”
“Không được…”
Hai tay Nam Dạ Tước bóp chặt bên đùi Dung Ân, ép mở ra hai bên,
anh dường như không vào hoàn toàn, cho đến khi qua một lúc lâu sau, cô
thấy người đàn ông bên trên trước sau cũng không nhúc nhích, lúc này mới đẩy nhẹ một chút.
Nam Dạ Tước lùi ra, xoay người nằm vật xuống bên cạnh Dung Ân,
đôi mắt nhắm chặt, mà ngay cả toàn bộ gương mặt tuấn tú đều cảm giác như đang căng ra.
Cô cũng thấy toàn thân dường như rã rời, nằm đó không thể nhúc
nhích, ga giường dưới thân đã thành một mảnh bừa bãi, ai cũng không còn
sức đâu mà để ý đến nó. Sau khi Nam Dạ Tước lấy lại hơi thở, mới đưa một cánh tay khoác lên ngang eo Dung Ân, anh kéo cô lại hướng của mình, đôi mắt như quyến rũ lúc này mới mở ra, “Thoải mái không?”
Dung Ân quay mặt đi, lượm chiếc chăn bị đạp văng xuống đất lên, vừa muốn đắp lên, đã bị Nam Dạ Tước vén lên.
“Anh làm gì thế?”
“Làm em đó….. “
“Bụp…..” Dung Ân đem cả chiếc chăn che mặt người đàn ông, “Trong miệng không có một câu tốt đẹp nào cả.”
Khóe miệng Nam Dạ Tước cong nhẹ, trên mặt có nét thư giãn sau khi
lười biếng, anh thong thả ung dung đem chăn kéo ra, một gương mặt điên
đảo chúng sanh gối lên trước ngực Dung Ân, “Trong miệng anh toàn là
những lời tốt đẹp, em còn muốn nghe không?”
Không chút nghĩ ngợi cô liền bịt lấy miệng anh.
Nam Dạ Tước đưa tay kéo lòng bàn tay của cô ra, ngón tay mảnh
khảnh của Dung Ân rút lại. Nam Dạ Tước cắn nhẹ vài cái lên mu bàn tay
cô, “Ân Ân, em thoải mái thật không?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, cánh môi cong lên, ánh mắt cô đối
diện với cặp mắt đen láy kia, tự nhiên không chịu trả lời. Nam Dạ Tước
nhìn ra cô đang xấu hổ, vùi đầu, ở trước ngực Dung Ân khẽ hôn, “Chuyện
này có gì mà mắc cỡ, ân ái, đương nhiên là muốn anh sảng khoái, em cũng
thoải mái mà.”
“Dạ.” (Dạ là tên lót anh, nghĩa là đêm, chứ không phải vâng dạ
nhen ^^) Qua một hồi lâu sau, mới nghe được giọng nói của Dung Ân như
truyền tới từ trong hư vô vậy.
Dung Ân đã từng nói, những người phụ nữ khác đều gọi anh là Tước, cô không thèm.
Dung Ân đã không kêu cả tên lẫn họ gọi anh, cái cảm giác có thể
kéo dài khoảng cách đó cũng đã biến mất, Nam Dạ Tước ngồi dậy, kéo cô về hướng mình, “Sao vậy?”
“Rời khỏi một năm, anh đã sống như thế nào vậy?” Dung Ân trước
giờ chưa từng hỏi qua, cô chính là cố ý không hỏi, cô biết trong khoảng
thời gian một năm đó, Nam Dạ Tước khẳng định là sống không được tốt, rất không tốt.
Người đàn ông cũng trở nên trầm mặc, thật lâu sau, mới đưa cánh
tay của mình đưa ra trước mặt Dung Ân, chỗ cổ tay, có một vết sẹo là một đường nghiêng nghiêng, “Lúc trước, chính là lúc anh để điện thoại xuống đỡ lại, đường đạn đi trật, nếu không anh đoán là mình đã thật sự mãi
mãi nằm ở dưới đáy sông lạnh lẽo kia.”
Dung Ân nhìn vết sẹo trước mặt, ngoại trừ thấy chướng mắt, thì
nhiều hơn chính là sợ hãi, một cảm xúc lan tỏa khó có thể nói rõ thành
lời. Hai tay cô dùng sức vòng qua ôm lấy eo Nam Dạ Tước.
Người đàn ông cầm tay phải của cô, đem tay cô đến cạnh tai trái
của mình, để cho cô sờ lên chiếc bông tai đó, “Lúc đó, lúc tay súng bắn
tỉa ngắm thẳng anh, anh đã phát hiện ra, nhưng anh vẫn không né tránh…”
Năm ngón tay Dung Ân thu lại, muốn rụt về, lại bị Nam Dạ Tước cầm lấy, “Ân Ân, chuyện này không thể trách em, những người đó trước đó đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi, cái chết của Diêm Việt anh đã tự ôm hết
lên người mình, thì nên nghĩ đến là sẽ có ngày này, anh tuy là trước đó
đã có chuẩn bị, nhưng cuối cùng là do chính mình chậm mất một bước…”
“Không, nếu không phải là cuộc điện thoại đó của em, Dạ, em lúc
đó giống như điên rồi vậy chỉ muốn anh đền mạng,” Dung Ân đưa cả mặt vùi trước ngực anh, vuốt ve vết sẹo đã kết vảy, “Cho đến sau khi nghe được
tiếng súng, cả người em như chết lặng đi, thời gian rất lâu sau đó cũng
không thể phản ứng lại được. Em tự hỏi mình, anh thật sự đã chết rồi
sao? Nếu đã chết rồi, tại sao em lại phải khóc, tại sao không cảm thấy
được chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại, cả trái tim trống rỗng, giống như là đã đánh mất một thứ gì đó, mãi mãi cũng không tìm lại được nữa…”
Dung Ân từ trước đến giờ không để cho mình nhớ lại chuyện lúc đó, tận sâu trong cô đã cảm nhận được nỗi đau, nhưng lần lượt đều gượng ép
chính mình, cô không làm sai, anh ta chết rồi, cô mới được giải thoát.
“Một năm đó, anh thực sự sống rất khó chịu,” Nam Dạ Tước khẽ thở
dài, đem cằm tựa lên đỉnh đầu Dung Ân, “Anh tự hỏi mình, có phải anh yêu em còn chưa đủ hay không, bằng không, em tại sao lại có thể nhẫn tâm
như vậy, khi em nói cho anh biết, em đã có con của