Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 9.00/10/461 lượt.

tư thế sóng vai nhau, đã từng là mong ước của Nam Dạ Tước, “Nghĩ gì?”

Người đàn ông ôm cô vào lòng ngực của mình, hai tay vòng qua đặt trước bụng

cô, “Anh sẽ nghĩ, tại sao mẹ anh không cho anh nhiều tình yêu thương như vậy, bà thậm chí ngay cả một cái ôm dành cho anh cũng tiết kiệm, mỗi

ánh mắt mà bác gái nhìn em, đều ấm áp vô cùng, cảm giác này, anh trước

giờ chưa từng cảm nhận được.”

Dung Ân chưa từng nghe Nam Dạ Tước nhắc tới chuyện trong nhà, cô nhẹ gối đầu lên vai anh, “Em nghĩ, mỗi

người mẹ đều yêu con mình nhất, có lẽ cách yêu thương là không giống

nhau thôi, chúng ta thử đi hiểu là được rồi, càng gần gũi, nhất định sẽ

càng cảm nhận được.”

Nam Dạ Tước không có nói gì nữa, Dung Ân

nói sự gần gũi đó, anh làm không được, Sở Mộ cũng sẽ không cần, điều bà

muốn là con trai của mình không ngừng phát triển mạnh mẽ. Dung Ân cảm

giác được cánh tay đang ôm cô đang thu hẹp lại, lồng ngực người đàn ông

hình như run rẩy, những tiếng thở dài không kiềm được ở bên tai trở nên

rõ ràng hơn.

Dung Ân kéo hai tay anh ra, mới phát hiện ra chắc

là anh đã đứng trên lan can rất lâu rồi, cả người cứng lại lạnh buốt, cô dắt tay Nam Dạ Tước đi vào trong phòng, “Ngày mai, mẹ anh đến đây rồi,

vốn dĩ trong lòng em đã rất hồi hộp rồi, anh thế này không phải là càng

dọa em sao?”

Chiếc eo nhỏ nhắn bị người sau lưng chạy tới ôm

lấy, giọng nói Nam Dạ Tước ẩn chứa ý cười, “Anh còn tưởng là em không sợ trời không sợ đất chứ, Dung Ân trước kia trừng mắt lạnh lùng đó đi đâu

mất rồi?”

“Cái đó không giống.”

Nụ cười người đàn ông

càng tỏa ra thâm thúy hơn, thực sự là không giống, quan tâm và không

quan tâm, đây cũng chính là khác biệt lớn nhất, cô quan tâm, nên mới có

thể khẩn trương với tất cả những chuyện có liên quan đến anh, nếu không

phải quan tâm, mây trôi nước chảy, tự nhiên là sẽ nhìn rất hờ hững.

Ngày hôm sau, Dung Ân dậy cực kỳ sớm, lăn qua lộn lại, trong lòng có việc là thế nào cũng không ngủ được, vừa hồi hộp, lại vừa có chút ít lo sợ, lo

nghĩ không yên.

Nam Dạ Tước ôm eo cô không để cho cô động đậy

lung tung, mặt cọ lên cổ cô, “Sao mà giống Dạ Dạ dữ vậy, mắc chứng động

đậy lung tung rồi hả?”

“Anh…” Dung Ân xoay người, “Em hồi hộp.”

Người đàn ông nâng mí mắt lên, cười tỏ ra cảnh báo, “Đừng hồi hộp, không ai

dám ăn thịt em đâu, nếu mà có thì cũng là anh ăn thôi.”

Dung Ân

vung quả đấm vào anh, ngủ không được nữa, liền đứng dậy. Nghe dưới lầu

truyền đến tiếng động, cô mặc quần áo đi xuống dưới, mới nhìn thấy trên

bàn ăn đã dọn xong bữa sáng phong phú, “Mẹ…..”

Mẹ Dung bưng cháo vừa mới nấu xong lại, “Ân Ân, dậy rồi hả con.”

“Mẹ, ai bảo mẹ mới sáng sớm đã bận rộn thế này, không ngủ nhiều thêm chút

nữa.” Dung Ân thấy sủi cảo mới chiên xong dầu vẫn còn đang chảy ra trơn

bóng, khiến khẩu vị người ta cũng tăng cao, trên bàn bày ra tận mấy món

ăn, đều là những món cô và Nam Dạ Tước thích ăn.

“Con cũng biết, mẹ quen dậy sớm rồi, căn nhà lớn như vậy, chỉ có căn bếp là thân thuộc với mẹ nhất thôi.”

Dạ Dạ cũng dậy theo từ sáng sớm, cái bụng tròn vo, hiển nhiên đã ăn no

bụng, “Ân Ân nè, hôm nay mẹ của Tước qua rồi, con ăn mặc như vậy là

không được, nhanh đi lên thay đồ đi.”

“Mẹ, sao mẹ còn khẩn trương hơn con nữa vậy?”

“Con bé này…” mẹ Dung vừa muốn nói cô, Nam Dạ Tước liền đi từ lầu hai xuống

với bộ dạng lười biếng, nhìn thấy món ăn đầy bàn, cười nói, “Bác gái,

bác như vậy làm cháu ngại quá.”

“Đều là người trong nhà, có gì

ngại chứ.” Mẹ Dung xoay người trở lại phòng bếp, lấy ra vài cái chén

nhỏ, Nam Dạ Tước chưa bao giờ cảm nhận qua sự ấm áp như thế này, anh đến đứng bên cạnh ôm Dung Ân, “Thấy chưa, bác nói, là người trong nhà…”

“Thấy chưa đẹp mặt anh rồi.” Dung Ân kéo tay anh ra, nhận lấy chén trong tay

mẹ múc cháo vào. Sau khi ăn điểm tâm, cô dẫn mẹ Dung dạo một vòng Ngự

Cảnh Uyển, sau khi lại bận tay dọn dẹp chút, thì cũng sắp chạng vạng

tối.

Nam Dạ Tước gọi điện thoại cho Sở Mộ, đối phương nói còn cỡ nửa tiếng nữa thì đến. Anh khoanh chân ngồi trong phòng khách, thấy bộ

dạng ngồi nghiêm chỉnh của Dung Ân, liền cười gõ nhẹ lên chân cô, “Đừng

căng thẳng.”

“Em không có căng thẳng.” Dung Ân mạnh miệng, mẹ

Dung ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, Dạ Dạ ở một bên đang chơi với quả

cầu nhỏ, không khí thong thả mà hòa hợp.

Bên ngoài Ngự Cảnh

Uyển, không bao lâu liền truyền đến tiếng tắt máy của xe hơi, Nam Dạ

Tước cùng Dung Ân đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa mới vừa, đã nhìn thấy Sở

Mộ trên người mặc áo khoác lông chồn thượng hạng. Người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, búi tóc ở sau đầu càng toát ra khí chất ung dung, có điều ánh

mắt bà rất lạnh, lúc ánh mắt chiếu về phía Dung Ân, giống như là một

thanh kiếm sắc bén, khoét tận xương thịt.

“Mẹ.”

“Bác gái, chào bác ạ.” Dung Ân đi theo bên cạnh Nam Dạ Tước, khuôn mặt mỉm cười.

“Tước, bác gái nói anh một mình đón lễ mừng năm mới cô đơn quá, cho nên, tụi

em cũng tới luôn.” Theo giọng điệu kiêu căng truyền đến, Dung Ái ở phía

sau lưng Sở Mộ vừa dìu thêm một người nữa xuất hiện ở trước mặt hai

người, tay trái cô ôm lấy người phụ nữ tuổi tác c


XtGem Forum catalog