
ng nhau trở về nhà, lái chiếc xe việt dã màu đen, anh đã quen với tốc độ xe thể thao, nhưng bởi vì
phải đón người, còn mang theo một đống đồ lớn, nên cũng đành chịu khó
chút.
Mấy bác gái hàng xóm mới sớm đã tụ tập lại trong nhà Dung
Ân nghe ngóng, cứ phải đánh vài ván mạt chược cùng Nam Dạ Tước mới bằng
lòng thả người.
Dung Ân cùng mẹ cười nói tiếp đãi họ, dù sao
cũng phải đến tối mới qua bên đó. Xếp đặt lại bàn, bên trong phòng khách náo nhiệt cực kỳ, những bác gái này vốn dĩ không có việc gì thì thích
tụ tập lại với nhau. Dung Ân đặt đồ ăn vặt mới mua về trong mâm bánh quả mời mấy bác gái, còn mình thì xách cái ghế ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước.
So với lần trước về nhà, tình cảnh hoàn toàn khác nhau. Trong phòng khách
có điều hòa, Dung Ân đem ly trà đã pha sẵn đặt bên tay Nam Dạ Tước, còn
có chút đồ ăn vặt như mận khô, hạt dưa linh tinh cũng tùy ý vung ở trên
bàn. Cô cũng không thích chơi mạt chược, chỉ là có thể xem hiểu chút ít.
Nam Dạ Tước thủ pháp thuần thục, chỉ có điều là không thắng được tiền. Sau
giờ ngọ, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa kiếng chiếu vào, ấm áp ôn
hòa, Dung Ân ở bên cạnh vùi đầu gọt táo, lại đem nó cắt thành từng miếng sau đó đựng trong chiếc đĩa nhỏ, cắm tăm vào. Thật ra Nam Dạ Tước cũng
không thích ăn, nhưng cô đã đưa đến bên miệng, anh tự nhiên cũng sẽ
không từ chối.
Ánh mắt mấy bác gái nhìn thấy hành động yêu
thương của cặp vợ chồng son này, ai ai cũng đều vui mừng, ăn tiền tới
tấp cũng không chút khách khí nữa.
Dung Ân xem được ván cờ cũng
bắt đầu chào thua, ngủ gà ngủ gật, hai tay cô khoác lên cánh tay Nam Dạ
Tước, đầu từng chút một nghiêng xuống, gục lên vai anh.
Xếp xong bài, lúc Nam Dạ Tước nghiêng đầu qua, Dung Ân đã ngủ, lông mi rũ xuống, để lại một bóng đen nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn, những sợi tóc
đen bóng theo bờ vai của anh rũ xuống, mỗi một nơi mỗi một điểm đều khắc họa nên một cảnh tượng an bình. Anh không đánh thức cô, mà để Dung Ân
tùy ý ngủ như vậy. Cô cũng thật là không khách sáo chút nào, gối lên
cánh tay này ngủ cả nửa ngày trời, biết mọi người đã giải tán, lúc này
mới lim dim tỉnh lại trong cơn say ngủ.
“Ân Ân, xem con kìa, ngủ cũng không lên giường ngủ đi, để cho người ta khó chịu biết bao.” Mẹ
Dung cười nói, đang thu dọn lại mạt chược cùng với Nam Dạ Tước.
Một cánh tay của người đàn ông đều đã tê rần, cô dụi mắt, khóe mắt mang đầy sự vui vẻ, “Mấy giờ rồi?”
“Giờ chuẩn bị đi được rồi.”
Thừa dịp lúc mẹ Dung đi lấy đồ, hai tay Dung Ân đấm bóp vài cái trên bờ vai
Nam Dạ Tước, cơn ngủ chưa tan, lại cúi xuống gối lên, gò má lười biếng
cọ cọ vài cái, “Buồn ngủ quá, sao mà cứ như ngủ hoài không đủ vậy nè.”
“Tối hôm qua đâu có giày vò em bao nhiêu đâu, sao vẫn còn buồn ngủ đến vậy hả?”
“Đi,” cánh tay cô buông xuống đến thắt lưng Nam Dạ Tước, nhéo nhẹ anh một cái, “Phải đi rồi nhỉ? Không còn sớm nữa đâu.”
Mẹ Dung mặc bộ quần áo con gái mới mua cho, đi đứng đã linh hoạt hơn, có
đôi khi không cần dùng gậy cũng có thể đi được, chỉ là đi hơi chậm chút
xíu, lúc ra cửa, mấy bác gái hàng xóm đều đồng thanh chào hỏi, cả dãy
nhà rộn ràng vui mừng.
Về đến Ngự Cảnh uyển, Dung Ân dìu mẹ xuống xe trước, Nam Dạ Tước đi đỗ lại xe.
“Ngôi nhà này lớn thật đó,” mẹ Dung đưa tầm mắt nhìn qua, gió rét hiu quạnh,
có chút lạnh, Dung Ân dựng thẳng cổ áo lên cho bà, “Cả đời này mẹ chưa
bao giờ ở qua một căn nhà như thế này.”
“Lúc trước Dạ kêu mẹ dọn qua đây…”
“Ân Ân,” mẹ Dung vỗ lên mu bàn tay con gái, “Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, mẹ ở nhà cũ rất tốt.”
Dung Ân nghe nói vậy, thì không tiếp tục nữa, cô biết mẹ Dung là đang chờ
người, đợi không được, bà chắc chắn là sẽ không dời đi.
Đi vào
phòng khách, căn phòng thứ của lầu hai đã được dọn dẹp, Dạ Dạ nhìn thấy
mẹ Dung liền phóng qua làm nũng, con nhóc rất biết nịnh nọt người khác,
người đi đến đâu, con nhóc liền theo cùng đến đó, như con sâu nhỏ bám
đuôi sống động và tự nhiên.
Lúc ăn cơm tối, Nam Dạ Tước vốn định dẫn mẹ con cô ra ngoài ăn, nhưng Dung Ân khăng khăng, vẫn là ăn ở nhà
mình, mẹ Dung tay nghề rất tốt, cũng nói muốn tự mình xuống bếp. Cô ở
bên cạnh phụ một tay, người đàn ông và Dạ Dạ cùng xem ti vi trong phòng
khách, chờ đến khi cơm chiều được dọn ra bàn, quả thật là sắc, hương, vị đều đủ cả.
“Bác gái, ngày mai mẹ con sẽ qua, đến lúc đó, con muốn mọi người có thể gặp mặt.”
Mẹ Dung tự nhiên là không còn lời nào để nói, “Chỉ cần các con tự bàn bạc
với nhau tốt là được, mẹ cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của Ân Ân, sẽ không sai đâu…”
Chuyện yêu đương, rồi đến hai bên gia đình gặp
mặt, ai cũng xem đó là chuyện nước chảy thành sông, ngay cả Nam Dạ Tước
cũng không ngoại lệ.
Sau bữa cơm chiều, Dung Ân ngồi trong phòng mẹ thật lâu sau mới về phòng. Nam Dạ Tước tắm rửa xong, mặc áo ngủ đứng ở bên lan can, cô đi tới cất giọng nhẹ nhàng, “Nhìn gì vậy?”
Giữa ngón tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đã thành một đoạn rất
dài, Nam Dạ Tước gãy nhẹ, “Khi nhìn thấy mẹ em, anh luôn nghĩ đến rất
nhiều điều.”
Dung Ân cười khẽ, đến đứng bên cạnh bờ vai của anh, đứng ở