Teya Salat
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324595

Bình chọn: 9.5.00/10/459 lượt.

Dung Ân đứng ở trong phòng tắm soi gương, khuôn mặt

nhỏ nhắn bởi vì hơi nước nóng mà lộ ra vô cùng đỏ ửng, cô hồi hộp nắm

lấy áo ngủ trên người, đầu tóc xả ra ở sau lưng, còn có bọt nước đọng

lại, cô dùng sức vỗ vỗ mặt, cô biết rõ, đêm nay, sẽ không giống bất cứ

đêm nào trước đây.

Hít sâu một cái, mới phát hiện bản thân lại hồi hợp như vậy.

Hai tay Dung Ân lại lần nữa vỗ vỗ trên gương mặt nhỏ nhắn, cô

mang dép đi đến cửa phòng tắm, vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy trước mặt mình bị che lấp bởi một bức tường màu đồng cổ.

Dung Ân giật bắn người, nâng tầm mắt lên, rơi xuống giữa xương

quai xanh người đàn ông, cô không tiếp tục ngẩng lên, mà là chậm rãi

nhìn xuống dưới, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng, bụng dưới, còn có…

Mặt nóng rực lên tức thì, “Sao anh không mặc quần áo.”

“Em tắm rửa thích mặc quần áo sao?” sau lưng Nam Dạ Tước, quần áo quăng lung tung dưới sàn nhà, quần lót màu đen thì bị đá xuống bên

chân, anh đứng chặn trước cửa, càng làm cho Dung Ân khó dời đi nửa bước.

Người đàn ông chính là muốn cho cô xem thử, dục vọng trong anh đã bị khơi dậy.

“Ừ, vào trong đi.”

Nam Dạ Tước kéo cô ra khỏi phòng tắm trước. Dung Ân khom lưng

nhặt hết quần áo của anh lên, cô ngồi trên mép giường xấy khô đầu tóc,

hơi gió ấm thổi bên tai phù phù, vừa nhột, lại vừa khó chịu.

Lúc người đàn ông đi ra, so với lúc đi vào đã đàng hoàng hơn

nhiều, đang quấn khăn tắm, nhưng vẫn để lộ ra hình ảnh như ẩn như hiện.

Thật ra Dung Ân cũng nhìn quen rồi, chỉ là từ trong đáy lòng đã cho

rằng, lần này và những lần trước kia đều không giống nhau. Nam Dạ Tước

thì ngược lại sắc mắc tự nhiên, thân thể cao ráo dựa lên giường, gối đầu lên trên đùi Dung Ân.

Cô đang xấy tóc cho anh, những ngón tay thon dài trắng nõn xuyên

qua những sợi tóc đen nhánh của người đàn ông. Nam Dạ Tước nghiêng

người, cánh tay giữa lúc bất tri bất giác liền vòng qua giữ lấy eo Dung

Ân.

Ngón tay vuốt xuôi theo mái tóc anh vài cái, “Xong rồi.”

Đôi mắt Nam Dạ Tước trước đó nhắm nghiền liền mở ra, ham muốn bên trong đã rạo rực như thiêu như đốt, anh chế trụ eo Dung Ân kéo cô lên

giường. Cô không mặc đồ ngủ, mà là một bộ áo choàng tắm, chỉ cần cởi bỏ

dây lưng là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong không sót cái gì.

“Tắt đèn đi.”

Nam Dạ Tước ngẩng đầu đang vùi trong cổ cô lên, bên miệng nâng

nên đầy mê hoặc, “Mặt của anh có khó nhìn đến mức không thể lộ ra ngoài

ánh sáng như vậy không?”

Dung Ân nằm ngửa người trên chiếc giường lớn, mái tóc xõa ra được đè dưới cơ thể, “Không phải, em sẽ không được tự nhiên.”

Bàn tay Nam Dạ Tước nắm lấy ngón tay của cô, đem hai tay của cô

áp lên đỉnh đầu, “Nhưng mà, anh muốn yêu em như vậy, xem em đang nở rộ

dưới thân anh, rốt cuộc là bộ dạng là như thế nào.” Hai mắt người đàn

ông tản ra ánh sáng rực rỡ, trong tình cảnh cảm xúc phức tạp của chính

mình, đầu ngón tay anh ở bên hông Dung Ân xoa thành vòng tròn, khiến cho cả thân dưới rùng mình run lên.

“Anh không đứng đắn.” Cô mắng anh, trong khi miệng lại cười mỉm. Cũng không biết là bị chọc cười, hay là gì nữa…

Cánh tay khác của Nam Dạ Tước đi vào giữa chân của cô, ngón tay

theo đó thâm nhập vào, Dung Ân chỉ nghe thấy hơi thở vùi trên cần cổ

càng thở ra nặng nề, thở gấp gáp, hình như là vật gì đó được buộc quá

chặt, sắp nổ tung. Người đàn ông chậm rãi động đậy vài cái, rút ngón tay ra, nụ cười nơi khóe mắt cố ý kéo ra, cánh môi cong lên nghiêng một

bên. Dung Ân giống như là dự liệu trước được miệng anh sẽ nói ra những

lời không đàng hoàng, vội vàng bịt miệng anh. Cả khuôn mặt đỏ ửng lên.

Nam Dạ Tước cắn nhẹ lòng bàn tay cô, Dung Ân thấy nhột, buông ra.

“Ân Ân, nhìn nè… Em động tình rồi.” Anh đưa ngón tay giơ lên

trước mặt Dung Ân, anh vẫn còn nể mặt cô, đã đổi lấy một từ nho nhã như

vậy để hình dung. (từ này mà “nho nhã” @@)

Dung Ân dứt khoát đưa tầm mắt ra, Nam Dạ Tước quay mặt của cô

lại. Lúc anh hôn môi cô, anh luôn không để cho cô tránh né. Bàn tay

người đàn ông xuyên qua eo cô, đặt tại mông của cô, để cho cô càng dính

sát lại gần mình hơn.

“Ân Ân, ôm chặt anh…”

Hai tay Dung Ân ôm cổ anh, lúc anh đi vào, bởi vì phấn khích, cho nên lấp đầy vô cùng, mỗi một nơi, mỗi một điểm ma sát đều là sự giao

hợp vào nơi tận sâu trong tâm hồn. Cô thử tiếp nhận anh, Dung Ân có thể

cảm giác được sự run rẩy của người đàn ông, sự run rẩy đó vùi thật sâu

vào trong cơ thể cô, khiến cô dường như kêu lên thành tiếng.

Khi người đàn ông luật động, lồng ngực áp xuống, Dung Ân chỉ cần

mở mắt ra có thể trông thấy vết sẹo lớn bằng ngón tay cái đó. Nó đã được khắc trên người Nam Dạ Tước, cô chỉ cần đối diện với anh, thì không thể không cùng đối diện với nó.

Hai tay cô vòng qua sau lưng người đàn ông, mười ngón tay đan chặt, lúc ưỡn người lên, những sợi tóc sau

lưng cũng theo đó mà nhẹ tung lên, Dung Ân vùi mặt vào trước ngực Nam Dạ Tước, môi trái tim khẽ mở, đầu lưỡi hôn lấy miệng vết thương dữ tợn

kia.

Một cơn nóng nóng hổi xé da thịt, đi thẳng vào tim, hai tay người đàn ông chống bên hông Dung Ân, động tác anh dừng lại, da thịt trước

ngực căng lên.

Cái