
Anh dõi mắt theo nhìn Dung Ân đi vào khu mộ, cô mua hai bó hoa bách
hợp, sau khi đăng kí ở phòng thường trực, liền đi về phía mộ Tư Cần.
Dung Ân không ngờ, sẽ gặp Hạ Tử Hạo ở đây, người đàn ông mặc bộ âu
phục màu đen, thân hình cao lớn đang quỳ một chân trước mộ Tư Cần, bên
trong có đặt bó hoa tươi cùng với đồ ăn mà Tư Cần thích khi còn sống.
Năm mới sắp đến, người đàn ông này, anh không phải đang ở cùng vợ mình
vui vẻ đón xuân sao? Tại sao lại chật vật như vậy mà quỳ gối ở đây, ống
quần thẳng thớm dính không ít bụi bẩn, Dung Ân không gặp anh cũng gần
một năm rồi, chỉ là ngẫu nhiên có thấy trên TV, Hạ Tử Hạo kết hôn với
tiểu thư nhà họ Giang, sau khi cưới, luôn dùng hình tượng yêu thương
xuất hiện ở trước mặt công chúng, tương kính như tân.
Dung Ân đặt hoa trong tay xuống mộ Tư Cần, người đàn ông lúc này mới để ý có người đến.
Anh ngẩng đầu lên, Dung Ân trông thấy hai mắt anh đỏ rực, so với lần
đầu tiên khi cô gặp anh, người đàn ông thật sự tiều tụy, Dung Ân chuyển
ánh nhìn về phía tấm hình trên bia mộ vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt cô lúc
trước. Cô vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh Tử Hạo lúc đó lột tôm cho Tư Cần, một con, ánh mắt yêu chiều, rồi một con nữa, gương mặt hạnh phúc.
Người đàn ông không nghĩ tới sẽ gặp Dung Ân vào lúc này.
Anh cười nhẹ, “Có thể trò chuyện với cô ấy, cũng chỉ có hai chúng ta.”
“Anh bây giờ đã có cuộc sống của mình, quên Tư Cần đi, không phải là tốt hơn sao?”
Dung Ân nhìn ra được, người đàn ông này thật lòng yêu Tư Cần, anh
nâng tay phải lên, ngón tay thon dài vuốt lên ảnh trên bia mộ, “Làm sao
có thể quên được đây? Kiếp này tôi không thể quên được cô ấy, Tư Cần đi
rồi, nhưng để lại tôi đau khổ chịu đựng một mối tình mà tôi không thể
nào quên được, cô nói đi, cô ấy có phải quá ích kỷ.”
“Đúng vậy.” Người chết ra đi rồi là hết, nhưng không biết người còn
sống, đau khổ hơn so với người đã chết, “Lúc trước tôi cũng nghĩ tới,
tại sao Tư Cần phải chọn con đường chết, nhưng sau này tôi biết rồi, Hạ
Tử Hạo, tôi là người ngoài cuộc, lúc tôi nhìn thấy anh ôm người vợ yêu
kiều xuất hiện trước công chúng, tôi cũng buồn thay Tư Cần, nhưng nếu
cảnh này đổi lại cô ấy là người ngoài cuộc? Thay vì phải chịu một cuộc
tình vĩnh viễn cũng không thể đâm hoa kết trái này, đôi khi, giải thoát
thật sự là lựa chọn duy nhất.”
“Nhưng cô ấy cần phải hiểu, tôi yêu cô ấy…”
“Yêu nhau không thể ở bên nhau, không phải càng đau khổ sao?”
Những điều này, kỳ thật Hạ Tử hạo đều hiểu, chỉ là anh vĩnh viễn
không thể chấp nhận được, cuộc đời của anh đã khô héo, sống giống như
cái xác không hồn, trong mắt người ngoài chỉ thấy ánh hào quang chiếu
rọi, chỉ có tự anh hiểu, cảm giác cô đơn đó, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy,
nhìn qua gương mặt nằm bên cạnh, lòng anh lạnh lẽo biết bao.
Dung Ân ngồi xuống trên thềm đá, nhớ về bóng lưng xoay người trên sân khấu hoa lệ của người đó, trong lòng đau thắt từng đợt.
“Dung Ân, cô là bạn tốt nhất của Tư Cần, là người duy nhất mà Tư Cần
không bao giờ làm tổn thương…” Người đàn ông dựa đầu trên bia mộ, “Cô ấy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, hỏi tôi, tại sao không để cô hạnh phúc, tại sao để cô ấy ra đi cũng không được yên lòng…”
Dung Ân thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía xa xăm.
Khóe miệng Hạ Tử Hạo vô lực câu lên, nụ cười đó, cảm giác giống như
là chưa bao giờ nở ra, đã phải héo tàn, vô cùng lạnh lẽo, “Lúc trước tôi cảm thấy, tôi và Tư Cần sẽ không được hạnh phúc, Nam Dạ Tước cũng không xứng, nhưng mà, Dung Ân, cô nói đúng, thực sự hủy hoại Tư Cần chính là
tôi. Cho nên đời này tôi cũng sẽ không có được hạnh phúc, cô ấy hi vọng
cô có thể hạnh phúc, từ trước tới nay người ích kỷ chính là tôi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Lúc Tư Cần ra đi, Nam Dạ Tước không hề nói, chỉ cần cô ấy nhảy xuống mọi chuyện mới có thể kết thúc, anh ta nói, anh ta có thể cho Tư Cần
một thân phận mới, để cô ấy rời khỏi nơi này…” trong lòng Hạ Tử Hạo
giống như có tảng đá rất lớn đang đè nặng, giờ đây, đang từ từ thử vác
nó ra, “Tôi tin tưởng Tư Cần lúc đó đã động lòng, nhưng tôi không hứa
được gì với cô ấy , cho nên cuối cùng cô ấy vẫn nhảy xuống, tôi ích kỷ
đẩy tội lỗi này lên đầu của hai người, muốn để bản thân sống tốt hơn,
nhưng mà, vô ích, tôi nên gánh chịu, vẫn là trốn không thoát. Lúc Tư Cần ra đi nói với Nam Dạ Tước, phải cho cô hạnh phúc, có nhớ lúc đó tôi có
nói , cái chết của cô ấy có liên quan rất lớn tới cô, kỳ thật đều không
phải, là tôi để cô ấy ra đi không được yên lòng, là tôi đã giẫm đạp lên
tình yêu mà Tư Cần dành cho tôi …”
Hạ Hử Hạo dựa lên bia mộ, nước mắt lạnh băng theo khóe mắt chảy
xuống, yêu sâu đậm như vậy, nhưng lại âm dương cách biệt, Dung Ân cũng
không nói gì, thở dài, đứng lên. Mới vừa đi ra vài bước, chỉ thấy có mấy người lén la lén lút đi tới, đến trước mộ Tư Cần, lấy máy ảnh ngắm vào
Hạ Tử Hạo chụp liên hồi, người đàn ông chán chường mà dựa vào, cũng
không ngăn cản.
Hai tay Dung Ân để trong túi quần, đi ra cửa. Tư Cần, nếu như lúc
trước cậu có thể chứng kiến người đàn ông này sống đau khổ như vậy, cậu
có thể kiên quyết ra đi như v