
anh, anh lúc ấy thật
sự rất hạnh phúc. Anh thậm chí thuyết phục chính mình, có thể mặc kệ sự
phản bội của em, anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần
chúng ta tiếp tục sống thật tốt, nhưng mà em lại nói, bỏ đứa con rồi…
Lúc anh tỉnh lại, cảm thấy cả cơ thể này không còn là của mình nữa,
trong lòng anh thầm nghĩ, chờ sau khi anh trở về, anh nhất định phải một lần nữa tìm được em, lần này, cho dù là anh có xuồng địa ngục nữa thì
cũng phải kéo em xuống theo làm đệm lưng! Nhưng mà,” người đàn ông lắc
đầu, giọng có chút tự giễu, “Anh đã quên mất, anh tuy là nói muốn em
sống không bằng chết, nhưng lại quên mất, tình yêu sâu đậm trong tim anh vẫn còn, anh không xuống tay được, kỳ thật, mỗi lần đến cuối cùng thì
người bị giày vò lại là bản thân anh…”
Dung Ân qua thật lâu cũng không nói gì, Nam Dạ Tước đẩy đẩy đầu
cô, cô lại bất động trước ngực anh không nhúc nhích, anh dùng sức kéo cô ra, lúc này mới phát hiện nước mắt cô đã rơi đầy mặt.
Khóe miệng người đàn ông kéo ra, đắp chăn lên vai cô, “Không phải là đều đã qua rồi sao? Nếu mà muốn khóc, chi bằng giữ lại chút sức lực, bù đắp lại cho anh đi.”
Cô nức nở vài cái, lúc ngẩng đầu lên, mắt mũi đều hồng hồng, “Người nhà của anh… Cũng hận em chết được phải không?”
Nam Dạ Tước giơ bàn tay lên lau nước mắt của nàng đi, “Họ sẽ
không biết chuyện này, hơn nữa, cho dù là biết rồi, cũng chỉ cho rằng là anh tự chuốc lấy xui xẻo.”
Dung Ân không ngờ tới anh sẽ trả lời như vậy, “Anh nói em nghe chút, người nhà của anh tốt không?”
Nam Dạ Tước tựa vào trán Dung Ân, “Không lâu nữa, em sẽ được
gặp.” Anh hình như không muốn nói nhiều, lúc nhắc tới nhà, cũng không có cảm giác ấm áp như Dung Ân vẫn nghĩ.
“Em thì sao, anh chỉ thấy mỗi bác gái, Ân Ân, trong nhà em không có ai khác nữa hả?”
“Mẹ chưa từng nói với em, nhưng em biết, bọn em không phải là
người thành phố Bạch Sa, em từ nhỏ chưa từng gặp ba, nhưng mà có hình
chụp lại, bà nói, tên ông ấy là Dung Trác Nham, còn cho em xem qua giấy
kết hôn của họ. Mẹ em nói, Dung gia là một gia đình lớn, cho nên, từ nhỏ bà đã dùng rất nhiều quy tắt để dạy em, bà lao động cực nhọc, điều gì
cũng muốn lo cho em được tốt nhất. Hơn nữa, từ trước tới giờ mẹ không
chịu dọn nhà, cho dù là lúc em theo Bùi Lang dọn ra ngoài, trốn anh, bà
cũng còn nhờ mấy bác gái thân thiết thường xuyên trông chừng nhà, em
biết, bà đang chờ người. Nhiều năm như vậy, em vẫn cứ không hiểu được,
nếu Dung gia thật sự được như lời mẹ nói, là gia đình lớn, hơn nữa họ
lại kết hôn rồi, vậy tại sao ba đi rồi, em cùng mẹ sao còn ở thành phố
Bạch Sa, hơn nữa đã hơn hai mươi năm qua đi, cứ cho là lúc đó thất lạc
đi, nếu như ông muốn tìm, dễ như trở bàn tay, bọn em vẫn luôn ở đó mà.”
“Dung Trác Nham?” Miệng Nam Dạ Tước khẽ nhẩm lại, nhưng hình như cũng không quen.
“Ban đầu, hàng xóm trong khu đều không thể hiểu được, nói xấu sau lưng, em là con gái riêng, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ để cho em
chịu thiệt thòi, bà cây ngay không sợ chết đứng đưa ra giấy kết hôn, từ
đó về sau, những bác gái đó đều rất quan tâm bọn em, hơn hai mươi năm
qua, giống như người một nhà vậy. Ai cũng biết, mẹ em không dễ dàng
nhất.”
“Yên tâm đi, chỉ cần ông ấy còn sống, anh nhất định giúp em tìm được ông ấy.”
Nam Dạ Tước vuốt tóc cô, thích mặt đối diện sát mặt với cô, Dung
Ân đưa tay ôm lấy cổ anh, nói rất nhiều rồi, lại cảm thấy mệt, nhắm mắt
lại chưa được bao lâu đã ngủ mất.
Tản sáng lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời rất ấm, đáp trên lông mi rậm
rạp, có một tia vàng óng ánh rất nhỏ. Vị trí bên cạnh đã nguội lạnh rừ
lâu, Dung Ân mặc áo ngủ vào, sau khi tìm một vòng trong phòng, mới phát
hiện người đàn ông đang ôm máy tính ngồi ở trên sân thượng.
Cô rón ra rón rén đi tới, do đi chân không, cho nên mỗi một bước
đi, đều hiện lên một dấu chân mờ mờ ở trên sàn nhà, không được bao lâu,
chỉ vài phút là tan đi. Dung Ân đi đến sau lưng Nam Dạ Tước, ánh mắt của anh chuyên chú, không phát hiện ra. Cô dang hai tay, giống như là duỗi
người vậy từ phía sau lưng ôm chặt lấy cổ người đàn ông, “Sớm vậy?”
Tiếng nói trầm trầm, mang theo chút hơi ngủ, mặt cô nhẹ nhàng cọ trên cổ anh.
“Đúng lúc có việc gấp phải xử lý chút.”
“Ừm,” Dung Ân không hỏi gì cả, lười nhát ngáp một cái, “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”
Nam Dạ Tước gật đầu, Dung Ân đứng dậy đi vào hướng phòng ngủ,
người đàn ông chống cằm, ánh mắt liếc xéo, bóng lưng cô thoái mái tự do, khóe miệng của anh cũng bất giác cong lên, được cô yêu, hẳn là một
chuyện hạnh phúc nhất đời.
“Ân Ân.”
“Hửm?”
Nam Dạ Tước gập máy tính lại, “Mẹ anh vừa rồi gọi điện thoại đến, nói đến Ngự Cảnh uyển đón năm mới, đến lúc đó đón mẹ em tới cùng luôn
nhé, vừa đúng lúc, anh muốn để cho mọi người gặp mặt.”
Dung Ân dừng bước, đầu tóc có chút rối rắm xõa trên vai, cô xoa nhẹ mắt, “Nhanh vậy sao?”
Nam Dạ Tước gõ gõ ngón tay lên màn hình máy vi tính, “Còn nhanh sao? Chúng ta ở cùng nhau cũng gần hai năm rồi đó.”
Dung Ân suy nghĩ một hồi, gật đầu, “Vậy em phải về nhà một chuyến trước đã.”
Trước đêm giao thừa, Nam Dạ Tước cùng Dung Ân cù