
đem cửa phòng khóa lại.
Lúc cô kịp phản ứng đã không còn kịp nữa, Dung Ân chán nản ngồi trở lại
trên giường, cô cho là Nam Dạ Tước lại sẽ giống như lúc trước giam cầm
cô, cô trằn trọc khó ngủ, một đêm không ngủ, không nghĩ tới trời vừa
hừng đông, cửa liền được mở ra.
Dung Ân vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, không có đổi lại, Nam Dạ Tước đi tới kéo tay cô đem cô đi xuống lầu dưới.
“Chúng ta đi đâu sao?”
Thái độ của anh rất lãnh đạm, không nói hai lời đem cô nhét vào xe, cho đến
đi khi tới dưới lầu khu dân cư, Dung Ân mới ý thức được là anh đem
cô đưa trở về nhà.
Cô đi ở phía trước, vừa muốn đi lên thang
lầu, đã bị anh từ phía sau cầm tay, Nam Dạ Tước lướt qua bên người cô
đi về phía trước, Dung Ân bỗng nhiên có chút e ngại, một cái tay giữ
chặt cầu thang.
Cảm giác được phản kháng của cô, Nam Dạ Tước quay đầu lại, con ngươi đen nheo lại, “Sao không đi?”
“Anh muốn làm cái gì? ” Dung Ân mặt mũi cảnh giác, hành vi của anh quá mức
khác thường, chuyện tối hôm qua đem cô khóa ở trong phòng mới đúng là tính cách của anh.
“Em không phải sợ mẹ em lo lắng sao?” Nam
Dạ Tước nắm chặt cổ tay của cô, chân phải bước qua lên cầu thang, bị
cánh tay Dung Ân kéo thẳng lại, “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Nợ anh là tôi, anh không nên thương tổn mẹ tôi, Nam Dạ Tước, nếu không tôi…”
Hai đầu lông mày của anh hoàn toàn không có kiên nhẫn, cổ tay anh nhẹ
thêm lực, lực từ cánh táy anh ngược trở về, Dung Ân chợt cảm
thấy cả cánh tay đau giống như trật khớp, khuỷu tay giống như là đột
ngột bị tháo xuống.
Anh tiếp tục đi lên trước, cô không nhịn được đau, phải đi theo.
Mới vừa đi qua chỗ rẽ, cửa nhà hàng xóm liền mở ra, vị bác gái kia lúc
trước cùng Lý Hủy thiếu chút nữa ầm ĩ lên, lúc nhìn thấy Dung Ân thần
sắc không khỏi ngẩn ra, ánh mắt cũng theo tay hai người vững vàng giữ
chặt sau đó rơi vào trên mặt Nam Dạ Tước, “Ôi, Ân Ân, trở về à?”
Dung Ân gật đầu tỏ vẻ đã chào hỏi.
“Đây là bạn trai của cháu phải không?” Tầm mắt bác gái không khỏi ở trên
khuôn mặt tinh sảo hoàn mỹ của Nam Dạ Tước nhìn đi nhìn lại, làm
sao tìm không ra được chút khuyết điểm gì, sắc mặt bà hậm hực,
“Thì ra là đã có người tốt rồi, không trách được giới thiệu cho cháu
đối tượng cũng không muốn”.
Người già chính là như vậy, mở
miệng ra là cản không được, Nam Dạ Tước lôi kéo Dung Ân tiếp tục
hướng đi về trước, bác gái kia ở phía sau nhìn theo chốc lát, thủy
chung vẫn cảm thấy không phục, cuối cùng cũng lên lầu.
Cửa trong nhà đang mở ra, còn không có vào nhà là bọn họ đã có thể nghe được thanh âm của bác gái Lưu.
“Bà Dung, đừng lo lắng, Ân Ân cũng lớn như vậy rồi sẽ không có việc gì …”
“Đúng đấy, bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ tìm thấy cô ấy”. Lý Hủy ánh
mắt đỏ bừng, cả đêm không ngủ, hơn nữa khóc nhiều như vậy, ngay cả tiếng nói cũng khàn đi rồi.
Dung Ân không cần nghĩ cũng đã biết
được vì sao bên trong nhà hỗn loạn như vậy, Nam Dạ Tước đứng ở cửa,
tây phục màu bạc khoác vào giúp anh che giấu đi bản chất ác ma,
anh lôi kéo Dung Ân đi vào qua cửa cũng không rộng lắm, “Bác gái, thật xin lỗi, tối hôm qua Ân Ân ở cùng với cháu.”
Lời nói của anh không nhẹ không nặng, cũng là nói năng có khí phách, bên trong phòng
khách nhỏ hẹp, mới vừa rồi còn bao phủ bởi vẻ lo lắng bị tẩy đi
sạch sẽ, bác gái Lưu đứng ở cửa quay đầu đã nhìn thấy Nam Dạ Tước xem
ra làm người ta hoa mắt thần mê, sắc mặt bà hiện lên vẻ kinh giật,
“Ai nha, đây không phải là Tiểu Nam sao? Bà Dung bà mau mau nhìn xem,
con rể nhà bà đã trở lại”.
Mẹ Dung ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy hai người nắm tay nhau đi tới, bà giật mình không ít, sau đứng
lên rồi cũng không biết phản ứng như thế nào.
“Tổng giám đốc? ” Lý Hủy đầu tiên thể hiện ra vẻ mừng rỡ, “Thì ra là anh không chết, thật tốt quá…”
Nam Dạ Tước khóe miệng chứa ý cười, độ cong kia làm người khác nhìn
không ra thần sắc anh lúc này là thật tình hay toan tính, Dung Ân nhìn chung quanh lần lượt từng cái một thấy mặt cô ấy cao hứng, còn
mình là người trong cuộc, cô một chút cũng cười không nổi, anh nắm
tay cô, đi lên trước, cô vẫn như cũ giật mình ở đây không có phản ứng.
Ngón tay Nam Dạ Tước ở trên mu bàn tay cô khẽ vuốt, đầu ngón tay không để lại dấu vết bấm cô một cái.
Dung Ân hoàn hồn, khóe miệng nhếch lên, cũng rất cứng ngắc.
“Tiểu Nam, cháu làm sao bây giờ mới trở về, cũng một năm không thấy cháu, ban đầu biết cháu… ” bác gái Lưu từ trước đến giờ là mạnh miệng,
nhưng nói đến ‘chết’, vẫn có kiêng kỵ, “Bà Dung thương tâm thật lâu,
còn khóc tới phải vào bệnh viện”.
Nam Dạ Tước đi tới trước
mặt mẹ Dung, lòng anh lạnh như băng nhưng khi nhìn thấy bà, vẫn
là không khỏi ấm áp, “Bác gái, thật xin lỗi, để cho người phải lo
lắng”.
Mẹ Dung nhìn về phía hai tay họ nắm thật chặt, sắc mặt cuối cùng cũng hiện ra vẻ vui mừng, bà mở miệng, nước mắt rơi
xuống, “Đứa nhỏ này, không có chuyện gì là tốt