
ước ngực anh, một vết thủng rất lớn, chính là máu tươi không ngừng chảy ra ở trước mặt cô, “Anh thật sự phải bức tôi phát điên sao?
Nam Dạ Tước, nếu anh không chết, điện thoại và nhẫn lúc trước, còn có
việc tôi bị đẩy xuống bể bơi đều là anh làm phải không…Còn có, còn có
tai nạn giao thông, anh muốn giết tôi vì sao lại còn cứu tôi…”
Dung Ân nói năng lộn xộn, Nam Dạ Tước vươn tay che miệng cô “Em cũng biết sợ hãi sao? Dung Ân, khi tôi nằm trong dòng nước lạnh băng, em có nghĩ tới tôi cũng sẽ sợ hãi không?”
Cô biết, lần nay anh trở về tất cả
là vì muốn báo thù, theo tính cách của anh, người hại anh, cho dù có
chạy tới chân trời góc bể, cũng sẽ bị bắt trở về.
Cho nên, Dung Ân sẽ không phản kháng nữa. Nam Dạ Tước nhấc cô lên vai.
Đầu vai anh chống lấy bụng Dung Ân, cả ngày cô vẫn chưa ăn gì, hiện giờ
càng thêm khó chịu. Cảnh vật xung quanh trong mắt đều quay cuồng, Nam Dạ Tước ôm cô đi qua vườn cây, đi vào bên trong tòa nhà tối om trống vắng
kia.
Anh vác cô đến tầng một, cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông giẫm lên những mảnh thủy tinh kia bước tới, đem Dung Ân đặt lên trên
giường lớn.
Cô muốn đứng dậy, người đàn ông lại trước một bước
đem đùi phải đặt giữa hai chân cô, anh cúi người, hai tay chống bên cạnh đầu Dung Ân, “Ân Ân, nhìn thấy người đàn ông của em trở lại, chẳng lẽ
em không thể tỏ ra vui mừng một chút sao?”
Dung Ân nằm ngửa trên giường, sự hoảng loạn vừa rồi đã đổi thành tỉnh táo, “Tôi biết, anh trở lại là muốn tìm tôi trả thù, đúng vậy, chiếc CD kia là tôi lấy…”
Người đàn ông giơ tay lên, động tác tao nhã đem ngón trỏ chạm nhẹ lên trán
Dung Ân, sau đó, từ mũi cô di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở
môi Dung Ân, đầu ngón tay anh đặt trên môi hồng nhuận của cô lướt nhẹ
vài cái “Nhưng là đĩa giả”
“Anh sớm đã thu xếp tốt rồi phải không?”
“Đương nhiên,” người đàn ông trả lời không chút giấu diếm, “Ân Ân, em làm quá
rõ ràng, trong ánh mắt em từng chút đều lộ ra hận ý muốn đưa tôi vào chỗ chết, tôi làm sao lại ngu ngốc như vậy, dễ dàng để chiếc CD rơi vào tay em?”
Cho dù cô cẩn thận như thế nào, cũng không thể đấu được một con sói lão luyện.
Đôi mắt Dung Ân dừng lại trên khóe miệng mỉm cười như có như không của
người đàn ông, anh không hề chết, sau một năm, nỗi hận điên cuồng lúc
trước đã tiêu tan đi rất nhiều, cô có một loại ảo giác mất mát mà phức
tạp, rõ ràng cảm thấy không thể nào, suy nghĩ trong đầu càng lớn, thật
sự không chỉ là chua xót.
“Nếu như, anh muốn tìm tôi báo thù, cũng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.”
Người đàn ông cười yếu ớt, đôi mắt dài hẹp mở ra, cong lại đầy âm mị, ánh
sáng trong mắt anh rất lạnh, dường như có thể làm đông cứng đối phương,
“Tôi tất nhiên sẽ không tha thứ cho em.”
Hai tay Nam Dạ Tước
chống ở trên vai của cô, “Nếu không phải phát súng kia bắn trượt một
chút, tôi thật sự đã chết,” người đàn ông giơ cổ tay lên, đưa vết sẹo
tới trước mặt Dung Ân, “Nhìn thấy không, ở đây, nơi này, đều bởi là vì
em…xem ra CD kia không thể lấy được mạng của tôi, nhưng mà, em lại có
thể.”
“Nam Dạ Tước, nếu như không phải anh không để ý đến cảm
nhận của tôi mà hại chết Diêm Việt, giữa chúng ta khi đó sẽ không biến
thành như vậy, tôi không thể để anh ấy chết oan uổng, cho dù anh đối xử
với tôi tốt như thế nào cũng vô dụng, trong lúc đó ngăn giữa chúng ta
chính là một mạng người!” Dung Ân cất cao tiếng nói, hốc mắt phiếm hồng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân, những việc anh làm, cũng là vì muốn tốt cho cô, anh sớm nên ý thức được, Dung Ân sống, nhưng mầm
mống thù hận trong lòng kia lại càng khắc sâu, mọi giá,, cuối cùng, cũng chỉ là muốn anh tự mình thừa nhận..
“Em muốn biết Diêm Việt chết như thế nào không?”
Nam Dạ Tước nghiêng người, ánh mắt đối diện với Dung Ân, thật ra, cái gọi là sự thật cho dù có nói với cô, cô cũng không tin.
Tầm mắt Dung Ân nhìn vào người đàn ông, cô trợn mắt lên, không hiểu sao lại bắt đầu hoảng loạn “Anh nói như vậy là có ý gì? Anh ấy không phải là bị anh…”
“Không, hắn là bị em chính tay hại chết.”
Dung Ân để tâm nhất, chính là cái chết của Diêm Việt, người đàn ông cười gợi
lên, sự trừng phạt tàn khốc nhất đối với cô, đơn giản chính là như vậy.
“Nam Dạ Tước, anh quá hèn hạ!”
“A,” người đàn ông cười yếu ớt, miệng ghé đến bên tai Dung Ân, “Trước đây
khi tôi vào phòng bệnh của hắn, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, tôi
nói cho hắn biết, chúng ta quen nhau như thế nào, em ở trong lòng hắn
hoàn mỹ như vậy, lại là gái ở Cám Dỗ. Sau đó, em bán mình cho tôi, rồi
sau đó…chúng ta ở cùng nhau, rồi còn có con…”
Dung Ân trợn tròn hai mắt, tim như bị lăng trì.
“Cho nên, hắn tự sát, hắn chịu không nổi sự dơ bẩn của em, chịu không nổi sự sa đọa của em, khi những tia sáng cuối cùng của cuộc đời đều trở nên
đen tối, hắn còn có thể sống tiếp sao?” Nam Dạ Tước mỉm cười nhìn chằm
chằm khuôn mặt trắng bệch của Dung Ân, đúng, anh muốn tự tay đẩy cô vào
địa ngục một lần nữa, để cho cô nếm thử, mùi vị đứng trước cửa địa ngục, đến tột cùng là trống rỗng trong lòng đến nhường nào.
Trong mắt Dung Ân đ