Duck hunt
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325462

Bình chọn: 7.00/10/546 lượt.

rồi, còn sống là

tốt nhất”.

Anh cũng không nói gì, mấy vị bác gái vây tại một

chỗ, đều nói mẹ Dung phúc khí tốt, ai cũng không có nghĩ tới, ban đầu đem Nam Dạ Tước đưa vào địa ngục, chính là người con gái anh đang

nắm tay thật chặt.

“Tiểu Nam, cháu cũng thiệt là, làm sao bây

giờ mới trở về, nếu không phải Ân Ân một mực chờ cháu, nói không

chừng nó cũng đã kết hôn… ” ở trong mắt các bà, bọn họ rất xứng đôi, tình cảm so với sắt dá còn vững chắc hơn, ngay cả Lý Huỷ cùng mẹ

Dung bên cạnh cũng nhịn không được cho là như vậy.

Bàn tay Dung Ân bị anh nắm thật chặc, khe hở năm ngón tay ép tới rất đau, người

đàn ông này hôm nay nắm trong tay hết thảy, muốn làm gì thì làm.

“Ban đầu cháu xảy ra chút chuyện, báo chí không biết sự tình bên

trong nên đã nói khoa trương như vậy, cháu cũng chỉ là một công dân

bình thường, một năm này, cháu ở nước ngoài dưỡng thương đồng thời

thuận tiện xử lý chuyện công việc, bây giờ quay trở lại thành phố

Bạch Sa chính là muốn một lần nữa bắt đầu”.

“Đúng đấy,

hiện tại chút ít tin tức kia, cũng không thể tin tưởng, thổi phồng như

phim nhiều tập”, xung quanh các bác gái cũng phụ họa theo, Dung Ân gần sát ở bên cạnh anh, miệng cô vẫn đóng thật chặt , không có nói một

câu, “Cái gì xã hội đen chứ, thiệt là, đúng là chỉ để lừa gạt những thường dân như chúng ta”.

Nam Dạ Tước tâm tình vui vẻ, khóe

môi thủy chung khẽ vểnh lên, Dung Ân không biết những người hàng xóm này khi nhìn thấy bộ dạng anh lúc cầm súng, lại sẽ là một bộ vẻ

mặt như thế nào.

Bên ngoài, vị bác gái kia cùng tới ở ngoài

cửa ngó dáo dác, mắt Lý Hủy lướt qua mọi người trong nhà đi tới, “Bác

thấy rõ ràng chưa? Là Ân Ân nhà ta không xứng với nhà cháu nhà bác,

hay là cháu nhà bác không xứng với Ân Ân nhà chúng ta đây?”

“Đúng đấy, bà Lý, bà nói Ân Ân không lấy được chồng, bây giờ nhìn thấy

chưa, người ta chọn được một người chỉ có thể lên trời mới tìm được như

vậy, so sánh với con rể nhà bà có phải hơn hẳn không?”

Bác gái Lý tức giận cái mũi cũng lệch sang, cũng không ở lâu, mới vừa

rồi bà cũng đã nhận ra trên người Nam Dạ Tước toàn hàng hiệu, ngay cả con rể lớn nhà bà cũng mua không nổi, bà hừ một tiếng, không cam lòng liền rời đi.

Dung gia hôm nay rất náo nhiệt, nhóm bác gái vui tươi hớn hở ngồi chơi rồi cũng trở về.

“Bác gái, lần này tới đây, chính là muốn hai người chuẩn bị đồ đạc,

để mang hai người tơi nơi cháu ở”. Nam Dạ Tước như cũ lôi kéo tay

Dung Ân, ở trên ghế sa lon ngồi xuống.

Dung Ân không nghĩ tới anh sẽ nói lên yêu cầu như thế, mẹ Dung xoa xoa ánh mắt, “Tước, bác có thể hỏi cháu một câu không?”

“Bác cứ nói.”

“Cháu yêu Dung Ân sao?”

Đây là một câu hỏi mà bất cứ người mẹ nào cũng quan tâm nhất, cũng

là câu hỏi tầm thường nhất, nhưng nghe ở trong tai Nam Dạ Tước cùng

Dung Ân, cũng hoàn toàn là hai loại tâm thái bất đồng. Hận đã đến

nước này, còn có thể yêu sao? Anh quả thật vừa rồi trong nháy mắt có

chút do dự, cái vấn đề này, ngay cả anh cũng chưa có từng tự vấn

lòng qua.

“Yêu”. Anh bật thốt lên, giương mắt lên nhìn mặt mẹ Dung, hết sức chân thành kiên định, tìm không ra chút giả dối.

Dung Ân chỉ cảm thấy được trong ngực lạnh đi mấy phần, không chút do dự

như thế, mẹ Dung nghe được rất vui mừng, nhưng, bà cảm thấy mát lòng

mát dạ rất nhiều. Bọn họ lúc trước, đã trải qua nhiều như vậy, Nam Dạ

Tước lại khó khăn nói ra với bà là ‘yêu’. Mà hôm nay, sau một cuộc

sinh li tử biệt, anh lại trở nên quyết đoán như thế.

Dung Ân biết, không phải bởi vì yêu sâu sắc, chẳng qua là, muốn cho mẹ một cái lý do để cho cô đi.

Quả nhiên, mẹ Dung thật sự gật đầu, bên trong đôi mắt trong suốt có chớp động, “Cha của Ân Ân, ta chờ nửa đời rồi nhưng vẫn chưa có trở về,

ta vẫn còn muốn ở tại nơi này, cho dù là đợi đến chết, Ân Ân, con thu thập đồ đạc cùng Tước đi đi, mẹ sẽ không dùng tư tưởng cũ trước kia

đi trói buộc hai con, con cũng lớn rồi, biết tự mình quyết định, người con chọn, mẹ tin tưởng con”.

“Mẹ… ” Dung Ân lên tiếng cùng

bi thương trụ ở trên mặt, muốn nói điều gì, lại bị Nam Dạ Tước đoạt

trước một bước, “Cảm ơn người, bác gái”.

“Ân Ân, thật tốt

quá”, Lý Huỷ ngồi ở bên cạnh mẹ Dung mặt cũng là đầy cao hứng, “Cậu giấu kĩ quá nha, ngay cả mình cũng không nói, không trách được cho dù

Trần Kiều theo đuổi cậu như vậy cũng bất vi sở động, thì ra là sớm đã có tổng giám đốc”.

Nam Dạ Tước đối với gương mặt cô gái này có chút ấn tượng, “Trước cô cũng làm ở Tước Thức à?”

“Đúng vậy”, Lý Hủy thấy anh biết mình, liền đắc chí mà cười lên, “Khi đó

là nhân viên của trưởng phòng Hạ, sau này Tước Thức bị thu mua, rất

nhiều người cũng đi”.

Khóe miệng mỏng của anh khẽ phác thảo, “Không lâu nữa Tước Thức sẽ trở lại, nấu cô muốn…, đến lúc đó có thể tới làm”.

“Thật không?” ánh mắt Lý Hủy phát sáng, ở chính công ty cậu mình nào có

đãi ngộ tốt như ở Tước Thức, “Thật tốt quá, cám ơn