Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325544

Bình chọn: 9.00/10/554 lượt.

ã tràn đầy hơi nước, tầm mắt mơ hồ “Không, anh nói dối…”

“Là tự em không chịu chấp nhận sự thật mà thôi, em có thể chấp nhận, chính

là tôi giết chết Diêm Việt, lúc trước em muốn chết theo hắn, nếu tôi nói chân tướng cho em, em đã sớm không chịu nổi, Dung Ân, tôi chỉ có thể để cho em hận tôi, càng hận càng tốt, sau đó, em quả nhiên không còn làm

loạn tìm cái chết nữa…chỉ là, tôi cũng không thể ngờ…” khóe miệng người

đang ông giương lên tự giễu, “Tôi thật không ngờ em thật sự có thể ra

tay, tôi đã nghĩ, nếu em còn nhớ chút tình cũ, cho dù là do dự cũng tốt, bi thương cũng tốt, tuy rằng kết quả đều giống nhau, nhưng với tôi mà

nói, hoàn toàn không giống.”

Người đàn ông nện mạnh một quyền

xuống bên tai Dung Ân, đệm mềm mại đàn hồi làm tay anh bật lại, ánh mắt

càng trở nên hung ác nham hiểm.

Nhìn cặp mắt kinh ngạc cùng giật mình của Dung Ân, Nam Dạ Tước nheo mắt lại, những chuyện này, cũng

không phải toàn bộ là sự thật.

Anh chỉ muốn đem cái chết của Diêm Việt đổ lên đầu Dung Ân, để cho cô nếm thử, một chút mùi vị ngày đêm dày vò này “Không —— ” Dung Ân sợ hãi kêu.

Nam Dạ Tước biết, cô

sẽ chịu không nổi, tựa như ban đầu lúc biết Diêm Việt chết vậy, “Đây

chính là sự thật, Dung Ân!” Một tay anh chuyển qua cần cổ cô, dùng sức

giữ chặt, “Tôi muốn để em yên lòng mà sống, nhưng… em muốn tôi chết”.

Nước mắt Dung Ân như đê vỡ tràn ra, chảy xuôi ở trên mu bàn tay anh, anh cảm thấy có chút phỏng, trong tay lại càng gia tăng thêm lực đạo.

Hít thở không thông khó chịu làm cô buông ra hàm răng cắn chặt, cổ họng

bịnghẹn, Dung Ân chỉ cảm thấy khó chịu muốn ói, cô từ trong mắt Nam Dạ Tước nhìn thấy vẻ hận thù chôn dấu ở trong lòng anh, “Lúc ấy, nếu như Diêm Việt nói cho em biết, hắn đã giết chết tôi, em sẽ thay tôi báo

thù, giết hắn sao?”

Có sao?

“Nam Dạ Tước, là anh nói, anh nói chính tay anh rút đi hệ thống dưỡng khí ra…”

“Đúng, là tôi tự chuốc lấy phiền phức, tôi đáng đời được rồi chứ?” có gì hay

để nói chuyện với người con gái này sao? Nam Dạ Tước buông cổ tay của cô ra, chế trụ bả vai của cô dùng sức đem cô kéo từ trên giường xuống, anh đi tới trước tủ âm tường đem hành lý của Dung Ân lấy ra sau đó vứt xuống trước mặt cô, tùy ý lấy ra bộ quần áo vứt lên trên người cô,

“Mặc vào”.

Dung Ân kinh ngạc cầm lấy quần áo, không có phản ứng.

“Em muốn ở đây không? Ở chỗ này, tôi có đem em nhốt tới chết già cũng sẽ

không có người phát hiện, còn nữa, đừng có ngay trước mặt tôi làm

trò dùng cái chết để đe doạ, nếu em còn muốn làm như trước kia,

tôi liền trói em lại, bịt miệng, làm cho em như một loại đồ vứt

đi vĩnh viễn nằm ở nơi này!” Anh tiến tới gần hơn nữa, hai tay anh đặt tại mép giường, “Muốn thử một chút sao?”

Đôi môi Dung Ân run

rẩy, trong mắt anh có thể thấy được một loại dứt khoát nói được là

làm được, cô vội vàng đứng dậy, ôm lấy quần áo.

“Đi đâu?” Anh chế trụ cổ tay của cô, đem cô ném lên trên giường.

“Tôi đi thay quần áo”.

Nam Dạ Tước một tay kéo lấy thắt lưng tơ lụa bên hông Dung Ân, nhẹ nhàng

lôi kéo, áo ngủ liền mở rộng ra, “Nơi này chỉ có tôi và em, thân

thể của em tôi còn chỗ nào chưa biết, cần gì giả bộ?”

Ánh

mắt ngả ngớn của anh, trong đó có bén nhọn càng giống một thanh đao

nhọn đâm vào Dung Ân tràn ngập khuất nhục, nhìn anh khinh bỉ, cô từng

cái cầm quần áo mặc lên, Nam Dạ Tước cũng không có nán lại ở chỗ này

lâu, đêm đó liền mang theo Dung Ân trở lại thành phố Bạch Sa.

Xe dừng ở cửa Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không nghĩ tới căn biệt thự này

còn có thể lấy lại, Nam Dạ Tước sau khi đem xe lái tiến vào thì

dừng hẳn, ý bảo cô xuống xe.

Hai tay Dung Ân nắm

giây an toàn, cũng không lập tức xuống xe, “Nam Dạ Tước, chúng ta đã đến hôm nay, tiến thêm là không thể nào, anh buông tha cho tôi đi có được không, từ nay về sau, anh chưa từng biết qua tôi, tôi cũng vậy…”

“Rầm —— “

Ánh mắt trong sáng của Dung Ânchuyển thành sợ hãi không tự chủ được , anh đem nắm đấm hướng cửa sổ xe rút tay về, “Em vẫn còn hi vọng, nhưng, tôi hết lần này tới lần khác sẽ không để em toại nguyện, xuống

xe!”

Dung Ân vẫn không có động đậy, cho tới khi anh từ phía sau đem cô kéo xuống, lòng bàn chân cô bị thương, bước đi rất chậm,

Nam Dạ Tước động tác điên cuồng, một đường cơ hồ là đem Dung Ân kéo trở

lại bên trong nhà.

“Cậu chủ.”

Thấy Vương Linh, Dung Ân ngẩn ra, hốc mắt hiện ra phiếm hồng.

“Dung tiểu thư? ” Vương Linh muốn tiến lên, nhìn thấy Dung Ân trở lại nên sắc mặt vui mừng không dứt.

“Nơi này không có chuyện của cô”. Cánh tay Nam Dạ Tước giữ chặt ở thắt lưng Dung Ân mạnh mẽ mang cô hướng lầu hai đi lên, vẫn là gian phòng

kia, Dung Ân lảo đảo, bởi vì theo không kịp bước đi của Nam Dạ Tước,

một chiếc giầy lăn rơi vào đầu bậc thang.

“Bọn người Lý Hủy có thể sẽ lo lắng, nói không chừng đã báo cảnh sát, Nam Dạ Tước, anh

để cho tôi gọi điện thoại được không?”

“A —— ” mặt Dung Ân chạm tới trên mặt giường lớn mềm mại, đứng dậy, anh đã ra khỏi phòng, cũng