Insane
Ám Dục

Ám Dục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325575

Bình chọn: 8.5.00/10/557 lượt.

c xoáy

trên đỉnh đầu, mạnh mẽ thổi bay áo ngủ của Dung Ân, cô chỉ có thể miễn

cưỡng giữ lấy vạt áo, mới có thể làm cho mình không quá thảm hại.

Bụi cuồn cuộn thổi rơi vào mắt Dung Ân, cô đau đến mức làm sao cũng không

thể mở mắt ra được, cổ áo ngủ bị thổi mở, lộ ra áo ngực màu đen bên

trong.

Thân thể trắng nõn lộ ra bên ngoài, Dung Ân lạnh đến run

rẩy, tóc vừa bị thổi bay quật vào mặt, vừa đau vừa ngứa, cùng lúc giày

vò tra tấn người.

Sau khi tiếng động cùng gió mạnh dần dần mất

hẳn, Dung Ân mới dụi dụi mắt mở đôi mắt ra, lúc này cô mới phát hiện,

dừng ở trước mặt mình, lại là một chiếc máy bay trực thăng.

Cửa khoang đã mở ra, nhưng không nhìn thấy ai đi ra.

Tay chân Dung Ân lạnh đến cứng ngắc, hai tay cô ôm lấy bả vai, lấy dũng khí tiến về phía trước, cô dừng lại trước cửa máy bay, vừa muốn mở miệng,

đỉnh đầu liền có một bóng đen áp sát đến.

Bởi vì góc

nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi giày nam sáng lóa, ngay sau đó là quần tây màu đen, chậm rãi hướng lên trên…chính là chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, cùng với chiếc khuyên tai lóe sáng bên tai

trái, sau đó…là đôi mắt dài hẹp mà u ám của người đàn ông.

Dung Ân há to miệng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Hai tay người đàn ông mở ra, động tác nhanh nhẹn từ trên phi cơ xuống, tóc

ngắn màu nho, càng phát ra khí chất hắc ám, ánh mặt trời dường như cũng

vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà tập trung đến, chiếu rọi sau

vóc dáng cao ráo của anh.

Khóe miệng Nam Dạ Tước giương lên,

nhưng không hề có chút ý cười, trái lại, có vẻ âm mị mà nguy hiểm, hơi

thở quanh người cũng u ám không khác gì địa ngục, lạnh đến mức làm cho

người ta run rẩy.

Người đàn ông chăm chú nhìn Dung Ân.

Bên trong đôi mắt đối điện, con ngươi u ám càng sâu thêm.

Anh không thể diễn tả được vẻ mắt của Dung Ân lúc này, cô chỉ là kinh ngạc

nhìn anh, quên mất sợ hãi, quên mất kinh hoảng, quên luôn vẻ mặt của

mình bất luận như thế nào, giống như một hình nộm, con mắt vô thần.

Anh tiến đến, Dung Ân muốn lùi lại, nhưng hai chân nẵng như chì, ngay cả chút sức lực di chuyển cũng không có.

Cô nhìn người đàn ông đi tới, ngọn đèn chói mắt lúc đầu bị anh che lại sau lưng, Nam Dạ Tước giơ tay phải lên, định sờ lên mặt cô gái.

Năm ngón tay thon dài mở ra, giống như một tấm lưới khổng lồ.

“A ——” Cô giống như lànhìn thấy quỷ hất bàn tay Nam Dạ Tước ra, ánh mắt hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông giật mình, không ngờ được cô sẽ phản ứng như vậy, xem ra từng việc liên tiếp, quả nhiên hù dọa cô đến sợ rồi.

Dung Ân vẫn không chọn đường lớn, như trước chui vào vườn cây, toàn bộ sức

lực của cô đều dồn lên hai chân, cô thậm chí còn không rõ vì sao mình

muốn chạy, chỉ biết đó là Nam Dạ Tước, về phần là người hay quỷ, cô cũng không có thấy rõ.

Cô nghe thấy có tiếng bước chân cùng bước

tới, càng ra sức chạy. Tiếng động kia ở ngay phía sau cô, Dung Ân la

hét, cả người lảo đảo tiếp tục chạy như bay.

Nam Dạ Tước giữ chặt cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.

Lồng ngực kia, rất ấm áp. Nhưng mà Dung Ân chỉ biết giãy dụa, không có thời

gian cảm nhận, Nam Dạ Tước ôm lấy eo cô đem cả người cô nhấc về phía sau mình, anh muốn khiêng cô lên vai.

“A ——” người đàn ông kêu lên một tiếng, đau đến gập người.

Khi Dung Ân giãy dụa, đầu gối đã thúc mạnh vào chiếc bụng rắn chắc của

người đàn ông, cô thoát khỏi khống chế, tiếp tục chạy như bay.

Nam Dạ Tước khẽ mắng một tiếng”Mẹ nó, nếu thấp hơn một chút thì tàn rồi.”

Khi cánh tay Dung Ân lần nữa bị kéo lại, người đàn ông trực tiếp giữ cô vào lòng “Em cũng biết chột dạ, cũng biết sợ hãi? Ân Ân, tôi từ địa ngục

trở về tìm em đây…”

Tiếng nói của người đàn ông kèm theo gió

lạnh càng âm trầm kinh khủng, Dung Ân ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, “Anh muốn mang tôi xuống địa ngục sao?”

“Đúng, Ân

Ân, tôi phải nhốt em cả đời ở bên tôi, trừ khi tôi chết lần nữa, nếu

không, cho dù là chán ngấy đi nữa cũng muốn em phải ở bên cạnh tôi…” hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào cổ Dung Ân, ánh mắt cô mơ màng, giống như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Nam Dạ Tước buông

một cánh tay ra, tay phải kéo cổ áo của mình, dùng sức một chút, sau khi xé bay mấy nút áo ra, lộ ra vòm ngực màu đồng rắn chắc, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dung Ân lên, đem nó hướng về vết sẹo dữ tợn kia.

Anh mở bàn tay của Dung Ân ra, làm cho lòng bàn tay mềm mại của cô tiếp xúc với miệng vết thương mới khỏi kia của anh, chỗ này đã là một khối thịt

thối rữa, có thể cảm thấy được có một đường nhô ra.

“Thấy như thế nào? Chính là một phát súng, để lại trên người tôi một hố sâu,

Ân Ân, tôi bị ngâm mình trong nước sông lạnh như băng, nhưng Diêm Vương

không bắt tôi, ông ta nói, nếu muốn bắt thì phải bắt cả hai chúng ta…”

“Không, không, anh buông ra,” hai mắt Dung Ân đỏ bừng, bây giờ, cuối cùng cũng

có thể xác định là anh thật sự không chết, cô rất sợ người đàn ông này,

anh ta thật sự là ác quỷ, có thể phá hủy tất cả của cô, dưới lòng bàn

tay, vết sẹo kia chạm tới nỗi sợ hãi trong lòng cô. Dung Ân dường như

nhìn thấy tr