
tổng giám
đốc, có cửa hậu này thật tốt”.
Mà từ đầu đến cuối, Dung Ân chẳng qua là cúi thấp đầu, không nói gì.
“Ân Ân, mình cùng cậu thu dọn đồ đạc đi”. Lý Hủy tới kéo tay cô, Nam Dạ
Tước lúc này mới buông tay ra. Dung Ân vội vàng đưa tay trở về trong
túi quần, cô có thể tưởng tượng được ra, cả tay nhất định là hồng sưng
phồng lên.
Trở lại bên trong phòng, Lý Hủy hưng phấn giúp cô
thu thập này thu thập kia, “Ân Ân, cậu có nhiều quần áo cũng không có mặc qua, oa, toàn là hàng hiệu đây này…”
Dung Ân tựa vào
phía trước cửa sổ, Lý Hủy bận rộn chuẩn bị cùng sự hờ hững của cô tạo
thành sự đối lập rõ nét, cô đẩy cửa sổ ra, ánh sáng mới từ từ tiến
vào, cô giơ lên tay phải che ở trên trán, con mắt Dung Ân toát ra tham
lam nhìn ánh sáng, lúc này có phải hay không là ngày cuối cùng cô
có thể nhìn thấy ánh sáng? Thế giới của cô, có phải hay không từ
đó sẽ tràn đầy tối tăm cùng hắc ám? Dung Ân không khỏi sợ hãi, cô không thích bị giam ở nơi tối tăm mù mịt, nhưng là nơi nào có Nam Dạ Tước, nơi đó sẽ có một tòa nhà giam cầm cô, cô tránh cũng không thoát
được.
Bóng lưng cô gầy gò, tựa vào kia, làn gió lạnh phảng phất thổi qua là có thể đem cô thổi bay.
Tóc Dung Ân chưa từng có thay đổi qua, mềm mại rủ xuống ở sau thắt lưng.
Lý Hủy dừng tay, cô lặng lẽ đi tới bên người Dung Ân, vẻ mặt vui vẻ
trên mặt Lý Huỷ hiện ra rồi biến mất, bởi vì, ở trên mặt Dung Ân cô không nhìn thấy chút nào vui vẻ.
“Ân Ân?” cô khẽ gọi, nhưng tầm mắt Dung Ân nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ, không có phản ứng.
Lý Hủy đem tay trái đặt ở trên vai Dung Ân, cô rõ ràng ngẩn ra, quay đầu lại, “Sao vậy, Hủy?”
“Ân Ân, mình còn muốn hỏi cậu sao vậy đấy chứ, cậu có chuyện gì không vui sao?”
Dung Ân nhìn thấy một gương mặt tràn đầy lo lắng, cô lắc đầu, “Không có a,
chỉ là… Chính là nghĩ đến mẹ một mình ở nơi này, không yên lòng”
“Ai ui, ” Lý Hủy vỗ nhẹ xuống bả vai của cô, “Cậu cũng không phải là không trở lại, bất quá chỉ là đi ra ngoài ở thôi mà”.
Dung Ân suy nghĩ tim đập mạnh và loạn nhịp, bên trong đôi mắt phát ra chua
xót, cô quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như thu xếp đồ đạc, lúc mở tủ đầu
giường ra, phát hiện bên trong có một quyển nhật ký, trong đó viết về
khoảng thời gian trong sáng nhất của cô. Ban đầu lúc Diêm Việt ra đi,
Dung Ân không dám nhìn những đồ trước kia nữa, cô xếp chúng vào
một cái thùng giấy đặt ở nơi này, đây là quyển nhật ký, nhất
định lúc mẹ thu dọn đồ đạc đặt trở lại.
Ngón tay cô lướt qua mặt bìa da cứng rắn, nhớ lại giống như là mở tráp, đóng cũng đóng không được.
Dung Ân đem nhật ký ép đến ngăn kéo tầng dưới cùng, bất kể như thế nào, cô cũng muốn cùng Diêm Việt nói tạm biệt, không bỏ xuống được cũng phải để xuống, chỉ sợ trong lòng vĩnh viễn nhớ rõ, nhưng cô cũng nên đối mặt
với chuyện anh đã đi xa thật.
Nam Dạ Tước nói, Diêm Việt là bởi vì biết được sự thấp hèn của cô mới tự sát, nhưng, Dung Ân không tin.
Trong lòng cô rất đau, cũng không hề tin tưởng, Việt sẽ không bởi vì … bởi vì chuyện này liền bỏ cô mà đi.
Cô chẳng qua là đau, lúc Diêm Việt ra đi lại để cho anh biết được chuyện
cô không muốn anh biết nhất, cô không biết lúc anh đi, có phải sẽ ôm
nuối tiếc cả đời không?
Dung Ân chỉ đơn giản thu thập một cái
rương, có quần áo cùng đồ dùng thường ngày, lúc đi ra ngoài, mẹ
đang cùng Nam Dạ Tước ngồi ở trên ghế sa lon nói gì đó, ở trong mắt mẹ, chỉ cần có thể thấy Dung Ân cười, so sánh với cái gì cũng tốt.
Lúc trước, chuyện của Diêm Việt đã muốn lấy đi của cô nửa cái mạng, hôm nay gặp gỡ Nam Dạ Tước, mẹ Dung nghĩ, chỉ cần Dung Ân sống tốt, bà
cái gì cũng không cần so đo nữa.
Hôm nay vì chuyện Dung Ân mà lo đến cuống cuồng, sợ Dạ Dạ chạy ra ngoài gây họa, cho
nên đã bà đã nhốt nó trong phòng bếp.
Khi mẹ Dung đem nó thả ra, trông nó thật giống như đang tức giận, mệt mỏi.
Nó cúi đầu nhẹ ngửi, thân thể mũm mĩm dán vách tường mà đi, ngẩng đầu
liền thấy Nam Dạ Tước ngồi ở trên ghế sa lon không xa, con chó nhỏ
giãy giụa kêu mấy tiếng, nhanh chân hướng phía anh chạy tới. Bởi vì nền gạch quá trơn, tứ chi liền giống như là trượt băng ở phía trên
dùng sức làm ầm ĩ, giãy dụa mấy cái về sau, vẫn là trọng tâm không
vững mà nằm trên đất. Bốn chân thẳng tắp, cái cằm đáng thương mà
hướng về phía Nam Dạ Tước.
Trước kia, nó là rất sợ Nam Dạ Tước, hiện tại đã lâu như vậy không gặp, ngược lại thân mật vô cùng.
Dạ Dạ đi tới bên chân anh, làm nũng dường như không ngừng cọ cọ ống
quần Nam Dạ Tước, thấy anh không để ý, liền há mồm ra cắn cái quần
không rẻ tiền của anh.
Trần Kiều gấp gáp chạy tới, lúc nhìn thấy, chính là một màn này.
Trên mặt hắn khiếp sợ so với ai khác cũng đều mãnh liệt hơn, mẹ Dung đứng ở cửa thấy hắn, liền kêuhắn đi vào, “Trần Kiều a, thật là đã làm
phiền cháu rồi, Ân Ân cuối cùng đã trở lại”.
Trần Kiều sắc
mặt xanh mét, không riêng gì lúng túng, càng nhiều hơn là, nói không r