
hủ trên đầu cùng với gió lạnh càng thổi càng lớn.
Khi Dung Ân xoay người, ánh mặt trời dường như tản ra nhỏ vụn trên đôi
vai tịch liêu của cô. Trong lòng cô thấy trống trãi, thật sự rất trống
trãi.
Tài sản dưới tên của Nam Dạ Tước toàn bộ đã bị thu hồi, bất động sản các nơi đều bị niêm phong.
Nghiêm Tước cũng tạm dừng toàn bộ nghiệp vụ, tiếp nhận sự điều tra của các cơ quan ban ngành.
Điều quan trọng là, người đàn ông từng ở thành phố Bạch Sa hô mưa gọi gió
này, ra đi cũng giống như lúc anh xuất hiện vậy, mất tích một cách thần
bí, những chiếc thuyền đưa ra để đi dọc theo bờ biển, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được thi thể của anh.
Cho nên, xuất hiện
lời đồn đại là, Nam Dạ Tước đã chết, đã bị chìm xuống dưới đáy biển,
vĩnh viễn cũng không thấy được ánh mặt trời trên mặt nước nữa.
Dung Ân cho đến buổi trưa mới về đến nhà, lúc cô kéo rương hành lý đi
tới cửa, thấy bên trong phòng khách nhỏ hẹp nhà mình tụ tập rất nhiều người, mẹ Dung đang ngồi ở trên ghế sa lon không ngừng lau
nước mắt.
“Tôi nói mẹ Dung, bà cũng đừng khóc như vậy, con
cháu đều là có phúc của mình … ” bác gái Lưu ở bên cạnh khuyên
không được, còn có mấy người hàng xóm cũng rối rít gật đầu nói theo.
“Mẹ —— ” Dung Ân không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi vào.
“Ai nha, Ân Ân, cháu cuối cùng trở lại… ” bác gái Lưu nhanh tiến lên cầm tay cô, “Mẹ cháu nghe thấy tin tức, liền ngay lập tức cơm cũng
không ăn được mà lo lắng cho cháu”.
Trong phòng khách TV
đang báo cáo tin tức về Tước Thức, mẹ Dung sau khi biết cuộc sống
hàng ngày khó có thể bình an, muốn gọi điện thoại cho Dung Ân, lúc này mới nhớ tới đều là con gái gọi về, điều này hoàn toàn làm cho bà càng trở nên gấp gáp.
“Ân Ân, con thật là muốn hù chết
mẹ”, mẹ Dung từ trên ghế salon đứng lên, “Chuyện gì xảy ra a, Tiểu
Nam thật đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên ti vi nói nó là người xả
hội đen, lại còn giết người nữa…?”
“Mẹ, TV cái gì cũng nói được”, Dung Ân nhìn về mẹ mặt tiều tụy mà hiền lành, “Lời nói đó mẹ có thể tin tưởng được sao?”
“Thật đúng vậy a, ta thấy Tiểu Nam đứa bé kia thật rất tốt…”
“Đúng vậy đúng vậy… ” hàng xóm rối rít hỗ trợ khuyên, Dung Ân lỗ mũi bắt đầu
chua chua, may là, các bà cũng không có bỏ đá xuống giếng.
“Vậy, Tước nó thật… ” mẹ Dung thống khổ lên tiếng, kéo tay Dung Ân qua, ở
trên mu bàn tay cô vỗ mấy cái, “Con nói xem đứa nhỏ này làm sao lại
đoản mệnh như vậy, thật vất vả xuất hiện một người khác, cuộc sống
mới được bao lâu a…”
“Mẹ, người đừng như vậy… ”
Dung Ân hết sức nuốt trở về nước mắt cứ như vậy bừng lên, bác gái Lưu
cùng đám người khuyên mấy câu, cũng không ở lâu, chỉ đành phải rối rít
cáo từ.
“Ai…”, mẹ Dung lau nước mắt, đem Dung Ân kéo qua đi, làm cho cô dựa sát trên bả vai của mình, “Điều này cũng coi như là số mệnh đi, mẹ vốn đang tính năm nay đã có thể có cháu bế”.
“Mẹ”, Dung Ân chảy nước mắt, “Có con cùng mẹ còn không tốt sao?”
“Là mẹ không muốn để con một mình đơn độc cả đời như vậy, ai… .”
“Mẹ. Đừng suy nghĩ, người cũng bảo là phải dựa vào duyên phận mà”. Dung
Ân tiếng nói mềm nhẹ khàn khàn, hai tay cô nắn cánh tay cho mẹ, “Con
chỉ muốn cuộc sống sau này của mẹ vui vẻ là được”.
Kế hoạch thâu tóm tập đoàn Viễn Thiệp của Tước Thức vẫn chưa thành
công, nhưng sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, tập
đoàn Viễn Thiệp vẫn dễ dàng đổi chủ, do Trần Kiều tiếp nhận, về
phần nguyên nhân, trong nội bộ đều rất nhất trí giữ bí mật.
Song rất nhiều người vẫn đoán được ngọn nguồn trong đó, khả năng lớn
nhất, chính là lúc trước Diêm Minh hút thuốc phiện đã cùng với
tình nghi liên quan đến chợ đen.
Cứ như vậy, địa vị Diêm gia
càng ngày càng đi xuống, mới vừa trải qua nỗi đau mất con ,Diêm
Thủ Nghị sau một đêm tóc gần như bạc trắng, do Diêm Minh liên tục yêu cầu, mang theo Diêm phu nhân ra nước ngoài cho khuây khoả đi.
Gần thành phố Bạch Sa, trên đảo tư nhân bốn bề là biển.
Một đoàn phi cơ tư nhân hạ cánh, dẫn đầu đi xuống là người phụ nữ hai
tay để bên trong áo khoác lông chồn đắt đỏ, từ khí chất thể
hiện trên mặt căn bản nhìn không ra tuổi của bà, đôi giầy cao 10cm
dẫm trên nền đất cứng rắn phát ra tiếng động, bà đi tới cửa
lớn, có hộ vệ khom lưng chào, “Phu nhân.”
Người phụ nữ đi được rất nhanh, bộ dạng mắt nhìn thẳng, gió lạnh kịch liệt thổi lên
ở bên sợi tóc sau ót bà, một đôi bông tai ngọc bích chiếu sáng rạng rỡ, càng làm nổi bật hơn ánh mắt kiêu ngạo.
Đi tới lầu hai, mấy tên hộ vệ đều đứng ở cửa, “Người đâu?”
“Duật thiếu gia đã gọi bác sĩ tới rồi”.
Hộ vệ mở cửa ra, lúc bà đi vào, liền thấy bên trong bác sĩ cùng y tá
đang thực hiện các biện pháp cứu chữa, trên chiếc giường lớn giữa
phòng, Nam Dạ Tước cởi trần, bả vai bị hai gã y tá mỗi người một bên
đè lại, chất lỏng lạnh như băng đang theo mu bàn tay anh truyền qua
dịch quản đi vào tron