
h đầu, đèn phát sáng vĩnh viễn làm cho người ta phân không rõ bây
giờ là ban ngày hay là ban tối, anh muốn đi ra ngoài, không muốn lưu
lại ở nơi giống như địa ngục này nữa.
“Phu nhân —— ” cách đó không xa, truyền đến thanh âm cung kính.
Hắn quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, liền thấy một người phụ nữ
đang đứng ở ngoài song sắt, vệ sĩ mở cửa cho bà, lúc bà tiến vào,
mỗi người cũng ngừng lại động tác trong tay cùng bà chào hỏi.
Hắn bên trong đôi mắt lóng lánh, bỏ lại bát đũa thật nhanh chạy tới, “Mẹ, mẹ —— “
Anh bổ nhào về trước mặt, nhưng người phụ nữ cũng không nhiệt tình
khom lưng ôm anh, hắn ôm lấy eo bà, “Mẹ, con muốn trở về, con không
muốn ở chỗ này, nơi này tối quá…”
“Cái loại không có
tiền đồ!” trên mặt người phụ nữ nhớ nhung ban đầu trong nháy mắt tiêu
tán, bà dùng sức kéo hai tay hắn ra, “Tương lai ngươi là người thừa
kế gia nghiệp, tại sao có thể nói những lời như thế này?”
Hắn biết mẹ tức giận, nhưng anh thật không thích cái chỗ này, “Mẹ, con
không muốn cái gì gia nghiệp, con chỉ muốn ở cùng ba mẹ…”
Lúc bà vung bàn tay lên, hắn đứng không vững, lảo đảo mấy cái ngã
xuống nước bùn trên mặt đất, ánh mắt của bà rơi vào trên mu bàn tay
hắn, “Tước, con đã làm cho mẹ thất vọng. Lần sau nếu tiếp tục
làm không tốt, ta liền để cho lão sư phạt nặng con, cũng không phải là
roi đơn giản như vậy nữa”.
Bà đứng dậy muốn đi, nhưng hắn
nhanh chóng bò dậy, lần này không có cầu khẩn, cũng là tay nhỏ bé níu
lấy góc áo của bà, anh giương lên sắc mặt yếu ớt, ánh mắt quật
cường mà nhìn về trước bà. Trong mắt của bà, không phải là không có
thương yêu, nhưng bà biết rõ mình không thể mềm lòng, dùng sức đẩy
hai tay hắn, sau đó cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi trại.
Hắn liền kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, một đôi mắt đen trong có nước
mắt trực trào, nhưng anh không khóc lên, đôi môi mím chặt, hàm răng
cắn chặt, thật sự không nhịn được, cũng không để cho nước mắt kia rơi,
giơ cánh tay lên dùng sức lau.
Nam Dạ Tước cảm giác mình đã chìm vào đáy biển, anh bị ngạt quá lâu, cảm giác được thiếu dưỡng khí,
trong nháy mắt dùng sức hô hấp, mở hai mắt ra.
“A, đã tỉnh —— “
“Khụ khụ —— ” Nam Dạ Tước khó khăn nheo lại con ngươi, đồng thời kịch
liệt ho khan, nơi trái tim như bị xé nứt, cả khuôn mặt anh cũng đau
đớn nhăn lại.
Mấy người chia ra vây tới đây, Sở Mộ phía trên
có lo lắng, trong miệng cũng không tha cho hắn, “Giờ mới biết đau sao?
Không để cho ta bớt lo”.
“Mẹ”. Nam Dạ Tước chân mày chau lên, vừa mới tỉnh lại, khó chịu muốn chết.
“Con nói xem, ngang nhiên bị người khác nhắm ngay tim, con lúc ấy đang làm
cái gì vậy? Làm sao ngay cả thời gian phản ứng cũng không có…”
“Ai u, ” Nam Dạ Tước ngại bà làm phiền, nghiêng gương mặt tinh sảo qua,
“Đừng cãi ầm ĩ được không, con muốn cho tai thanh tĩnh chút”.
Bà liền ở tại bên cạnh ngồi xuống ghế, đây chính là mẹ hắn, con
gái một của gia đình xã hội đen, trong đêm tối, bọn họ có một
vương quốc thuộc về mình, bà biết muốn tồn tại được trong thế giới
này cái chính là giữ được mạng của mình. Cho nên, thời điểm những
đứa trẻ cùng lứa đang chơi đùa, Nam Dạ Tước đã phải học làm sao từ
trong đống người chết mà trèo lên, lúc anh sáu tuổi liền biết tháo
lắp súng, những thứ giao dịch trong thế giới ngầm, bao gồm buôn lậu,
buôn lậu thuốc phiện, anh lại càng mưa dầm thấm đất. Trong nhà có nhiều
mối làm ăn bên ngoài, thì cũng là cha của anh xử lý, bao gồm cùng
thương giới chính giới giao tiếp, đều rất thành thạo.
Cho
nên, dường như không ai có thể đoán được Nam gia rốt cuộc có bao nhiêu
tài sản, chỉ biết là nhà bọn họ có một đứa con trai độc nhất.
“Ta nghe nói, con lâu nay tại Ngự Cảnh Uyển nuôi một người con gái phải không? Cô ta bây giờ đang ở đâu?”
Nam Dạ Tước khuôn mặt tuấn tú hướng tới hướng khác, sắc mặt tái nhợt bắt đầu phát ra xanh mét, “Mẹ phái người theo dõi con?”
“Mẹ
chỉ là muốn xem người phụ nữ con nuôi bộ dạng như thế nào, cô ta không
xứng với con, nếu chỉ là vui đùa một chút…, ta nửa câu sẽ không nhiều
lời”.
Nam Dạ Tước nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích, nếu
là đổi lại lúc trước, anh đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi, “Chuyện
của con mẹ đừng quản.”
“Cứng đầu! ” Sở Mộ đập mạnh góc dưới, đứng dậy cũng không quay đầu lại rời đi.
Nam Dạ Tước sớm quen với cái bộ dáng này của bà, anh lười phản ứng, hai
đầu lông mày vẫn có thất vọng đang chảy tràn ra tới, đây chính là mẹ anh, cho dù anh gặp nguy hiểm đi nữa, dù ở thời khắc sinh tử thế nào
đi nữa, bà đều là không nói ra một câu quan tâm.
“Thật ra thì bác gái nói cũng đúng, chuyện lần này, thật có liên quan
đến phụ nữ? ” Duật Tôn hai tay khoanh trước ngực đứng ở đầu giường anh, “Bằng không bằng thủ đoạn của cậu, như thế nào lúc bị bắn trúng, ngay
cả thời gian tránh né cũng không có?”
Nam Dạ Tước muốn xê dịch nửa người dưới, nhưng vết thương đã làm anh đau đến thấu tim, “A
T