
làm sao
cũng không ngủ được.
Cô nghiêng người, khuôn mặt đối diện mặt của Nam Dạ Tước, Đôi mắt sáng ngời của Dung Ân trở nên ảm đạm, lại xoay người, lưng đối diện với anh.
Người đàn ông áp sát thân mình, đem cơ ngực săn chắc trần truồng
áp vào lưng của Dung Ân, cánh tay anh rất tự nhiên ôm lấy vòng eo của
cô,gương mặt tuấn tú vuốt ve cái cổ của cô, tiếp tục chìm sâu vào giấc
ngủ.
Dung Ân bị anh ôm chặt thân thể luôn luôn cứng ngắc,không thả lỏng được. Cô mở to mắt, đợi tới sáng.
Khi Nam Dạ Tước tỉnh lại kéo cô vào lòng anh, đem mặt cô đối diện với anh, cái mũi thân mật để xuống:” Sao vậy?ngủ không ngon?mắt đỏ hết
rồi.”
Dung Ân đem mắt rũ xuống che dấu;”Không có việc gì,tối hôm qua gắp ác mộng.”
Ngón tay Nam Dạ Tước quấn lấy lọn tóc trước ngực cô.khóe miệng ám muội kéo lên,”Tại sao lại gặp ác mộng, có phải làm chuyện gì mờ ám?”
Dung Ân kéo tay anh,muốn đứng lên,”Nếu như nói vậy, anh chẳng phải liên tục gặp ác mộng mỗi đêm sao?”
Cánh tay Nam Dạ Tước đè lên bụng cô,đem cô kéo lên giường, anh
giữ bờ vai cô,”Ân Ân, bây giờ em đã ngủ ở bên cạnh anh,tại sao cứ suy
nghĩ chuyện quá khứ? Anh sẽ không gặp ác mộng, bởi vì anh đã quen rồi.”
Anh nghiêng người hôn lên mặt của cô,”Tối hôm nay có lẽ anh sẽ không
về,em phải ngủ một mình.”
“Vì sao?” Đôi mắt Dung Ân lóe lên, đây có lẽ là cơ hội có thể đem CD ra ngoài.
“Anh phải bàn một vụ làm ăn rất quan trọng.”Môi của Nam Dạ Tước
chưa rời khỏi khuôn mặt cô,bàn tay mơn trớn mỗi tấc da thịt trắng nõn và trơn bóng của cô, Đều nói, vào buổi sáng dục vọng của đàn ông là mãnh
liệt nhất, lời này thật đúng. Anh quấn quýt lấy Dung Ân, khi bàn tay cô
đụng đến ga giường ,cô nghĩ nhất định phải thay hết những thứ này,không
cần nhìn cũng biết, bây giờ khẳng định có vết bẩn loang lổ.
Đến buổi chiều hai người mới dậy,Dung Ân đem ga giường đã thay ra để vào máy giặt,lúc cô làm những việc này,ánh mắt bất an cứ nhìn chằm
chằm vào Nam Dạ Tước, sợ anh hôm nay đột nhiên sẽ dùng cái CD.
Người đàn ông đi đến ban công, anh đóng cửa sổ,hẳn là gọi điện thoại.
Dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương đính trên tai trái chói
sáng. Anh chống tay ở lan can,vẻ mặt nặng nề nhìn về phía xa xăm, sau
khi điện thoại được kết nối, anh đơn giản dặn dò nói:” Này, a Tôn, giúp
tôi một việc.”
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến mấy tiếng cười nhẹ,”Cậu còn có việc gì cần phải người khác hỗ trợ sao?”
Nam Dạ Tước châm một điếu thuốc,con ngươi nhẹ nhàng nheo
lại.’Không phải đùa, buổi tối tôi có hành động,cần cậu phối hợp…Đúng,
cậu nghĩ cách vây quanh cái bến tàu,đến lúc đó, tôi sẽ dẫn a Nguyên và
Lý Hàng, tôi nghĩ xem xem… Được, ok.”
Anh cúp điện thoại, hung hăng hút điếu thuốc, đôi mắt thăm dò của anh sắt bén như chim ưng, Nam Dạ Tước xoay người,bắt gặp hình ảnh Dung
Ân đang bận rộn trong phòng ngủ,tình cảnh này, nhìn như thế nào, cô đều
giống như cô vợ chăm chỉ đang làm việc nhà. Ánh mắt của Nam Dạ Tước có
chút xuất thần.cho đến Dung Ân ngẩng đầu,tầm mắt chạm nhau,Nam Dạ Tước
mới từ ban công đi vào:”Việc này, để cho Vương Linh làm là được.”
“Tôi mà không làm việc thì sẽ thành sâu gạo mất.’Dung Ân đem ga
giường sạch ra, sau khi giặt sạch, thơm ngát mà thanh nhã,rất dễ chịu.
Không qua bao lâu, Lý Hàng và a Nguyên tới Ngự Cảnh Uyển,Nam Dạ
Tước ở thư phòng,khi Dung Ân đứng ở cửa, giọng nói bên trong thật
vang,không có đè thấp âm lượng.
“Đại ca, cứ như cũ,tôi cùng Lý Hàng đi cứu được rồi.’
“Đúng,chúng ta dẫn người qua,sẽ không gặp chuyện đâu.”
“Không”.Nam Dạ Tước rút một điếu xì gà đặt lên mũi ngửi hương
vị,thứ này, bình thường anh cũng không hút.”Tối nay tôi sẽ cùng đi với
các cậu,chuyến làm ăn này rất quan trọng,không thể có sơ sót,lúc hàng
đến,tôi sẽ đích thân lên kiểm tra.”
A Nguyên không an tâm,”Nếu anh tự ra tay sẽ rất nguy hiểm.”
“Chuyến làm ăn nào của chúng ta mà không nguy hiểm?”Nam Dạ Tước
xem thời gian,”Các cậu đi chuẩn bị đi,ăn cơm tối xong,đi với tôi qua bên đó.”
Dung Ân trở về phòng,cô muốn chuẩn bị,nhưng phát hiện hai tay của mình đang run run,cảm giác căng thẳng,lấp đầy trong lòng cô.
Nam Dạ Tước ở trong thư phòng rất lâu mới trở về phòng ngủ, hai
tay của anh vòng qua eo của Dung Ân,ôm cô từ phía sau.”Ân Ân,nếu một
ngày nào đó anh chết, em sẽ thế nào?”
“Nam Dạ Tước, anh có chín cái mạng,anh chết được sao?”Dung Ân
muốn kéo tay anh ra, nhưng người đàn ông kiên trì ôm cô chặt hơn,”Đợi
tý,chúng ta đến chỗ mẹ cô.”
Mặt Dung Ân lộ vẻ kinh ngạc:”Tại sao?”
“Anh muốn đi.”Nam Dạ Tước đem mặt gối lên vai cô,”Chúng ta đi thăm bà.”
“Thôi đi.”đôi mi thanh tú của Dung Ân nhíu lại, quả quyết cự
tuyệt,cô không muốn mẹ tiếp xúc nhiều với Nam Dạ Tước.” chờ sau này có
thời gian hãy đi.”
Trong mắt cua Nam Dạ Tước có tia “thất vọng xẹt qua,anh nghĩ
nghĩ,” Anh đưa em ra ngoài chơi,suốt ngày ở nhà,sớm mượn sẽ sinh bệnh.”
“Tôi không muốn ra ngoài.” Dung Ân tránh khỏi người anh,”Buổi tối không phải anh có việc sao,nghỉ nghơi tý đi,tôi kêu Vương Linh chuẩn bị cơm tối.’
Nam Dạ Tước đưa tay ra,chế trụ cổ tay Dung Ân,đem cô kéo
đến trước mặt mình,”Thay quần áo,anh ở dưới