
đó, muốn hồi tưởng lại một lần nữa.”
Nam Dạ Tước rót đầy rượu vang cho cô, bàn tay to của anh đặt ở thắt lưng cô, đem ly rượu áp vào môi cô. Rượu đỏ vứa thấm vào môi cô, anh liền
nhanh chóng xoay người hôn cô. Nụ hôn của Nam Dạ Tước rất tỉ mỉ, mỗi một chuyển động nhẹ đều rất chuẩn xác. Đôi tay của Dung Ân che ở trước ngực anh, có thể cảm nhận được hơi nóng và dục vọng của từng cử động dưới
bàn tay cô. Gương mặt của anh áp vào cổ cô, liên tục hôn vào động mạch ở gáy cô.
Anh ta đã nhịn lâu như vậy, đêm nay, có nói gì thì nhất định anh cũng phải muốn cô.
Cánh tay Nam Dạ Tước ôm lấy eo của cô, nhấc bổng cô lên, đặt cô
ngồi ở trên đùi mình. Hai ngón tay thoải mái cởi áo ngực cô, bàn tay kia thì kéo lấy quần cô.
Dung Ân vội ngăn lại, sắc mặt hoảng loạn đứng lên “Đang ở bên ngoài, anh điên hả?”
Nam Dạ Tước cuối đầu, ở trước ngực cô cắn một cái. Dung Ân đau đớn la lên “Aaaa….”
“Ân Ân, mấy ngày nay anh đã dung túng cho em rồi, đêm nay không
được, anh muốn em.” Giọng nói của người đàn ông trở nên thô ráp, lòng
bàn tay lạnh cóng đã theo vạt áo lông của Dung Ân tiến vào. Cô gấp đến
độ vặn vẹo đứng lên. Ở trước sân lớn như vậy, bất cứ ai đi qua cũng sẽ
nhìn thấy, “Chúng ta, chúng ta đi vào trong nhà…”
Nam Dạ Tước đưa đôi mắt mê loạn ngước lên. Chắc là do uống rượu
nên ngay cả hơi thở cũng nặng hơn. Chân mày anh khẽ nhướn lên, không suy nghĩ nhiều, “Được, chúng ta đi vào phòng ngủ.”
Dung Ân vốn định nhân cơ hội trì hoãn ý nghĩ của hắn, nhưng trên
đường đi, người đàn ông gần như là đem cô kéo tới phòng ngủ chính. Anh
đặt Dung Ân trên chiếc giường lớn, cơ thể anh cũng thuận tiện đè lên.
“Không được, anh đừng đụng vào tôi…” Dung Ân không chịu được anh
chạm vào cô. Vì để tìm được chiếc đĩa CD, cô có thể đem thù hận trong
lòng kia chôn xuống. Nhưng kiểu đụng chạm trực tiếp như vậy, cô không
thể giả vờ được, “Nam Dạ Tước, những gì anh muốn đều đã chiếm được rồi,
anh còn muốn gì nữa?”
Người đàn ông ngồi dậy, chống ở hai bên sườn cô, chỉ là để hạn
chế động tác của cô chứ không đè nặng lên cô. “Cái mà anh muốn có?” Nam
Dạ Tước giương cao mắt nhìn cô, cái mà anh muốn, không phải chính là
trái tim em đó sao? “Em muốn ám chỉ cái gì? Tập đoàn Viễn Thiệp sao?”
Anh ta từ trước tới nay, nói được là làm được, khoảng thời gian
gần đây, anh chính là chuẩn bị chiếm lấy tập đoàn Viễn Thiệp, chỉ còn
thiếu bước cuối cùng.
Dung Ân cắn môi, thân mình run lên nhè nhẹ, “Diêm Việt đã chết,
anh còn muốn làm cho anh ta chết cũng không an tâm, anh thật sự muốn
phải đem Diêm gia ép vào đường chết sao?”
Nam Dạ Tước kéo cà vạt xuống, rồi cởi từng nút áo ra, để lộ bộ
ngực vạm vỡ cùng cơ bụng săn chắc. Anh nâng cánh tay lên, muốn tháo đồng hồ trên tay ra, nhưng nghĩ lại, lại không tiếp tục. Ánh mắt Dung Ân
theo động tác của anh dừng lại tại chiếc đồng hồ đó. Nam Dạ Tước nhìn
thấy cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình, liền đem nó để trước mặt cô nói “Biết đây là cái gì không?”
Sắc mặt Dung Ân tỏ vẻ nghi hoặc, chân mày chau lại, “Đây không phải đồng hồ sao?”
Nam Dạ Tước lắc đầu, hắn cuối xuống, lấy hai tay đang đặt trước
ngực của Dung Ân kéo ra, “Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày, anh sẽ đem nó
giao cho em, Ân Ân, anh sẽ đem toàn bộ những gì của anh giao lại cho
em.”
Nam Dạ Tước cới áo ra, lúc anh hôn môi cô, rõ ràng cảm thấy Dung
Ân giãy dụa yêu ớt. Cô kinh ngạc nhìn lên trên không, toàn bộ của Nam Dạ Tước… Chẳng lẽ, chính là đĩa CD đó phải không? Người đàn ông nâng mặt
của cô lên, khi thì khẽ hôn khi thì cắn. Dung Ân thất thần, hoàn toàn
không chú ý tới đáy mắt cô đơn của anh. Nụ hôn anh nhỏ vụn, trên gương
mặt hoàn mỹ đó, sự sắc nhọn thuộc về Nam Dạ Tước đã bị mài bằng bởi
người phụ nữ này. Anh lùi lại một chút, mặt đối mặt với cô.
Dung Ân lấy lại bình tĩnh, tầm mắt đối diện với cặp mắt tối tăm
kia. Cổ họng Nam Dạ tước khẽ nuốt xuống, Ân Ân, em muốn lấy cái đĩa…
Chẳng lẽ, em thật sự muốn đem anh đẩy vào chỗ chết sao? Đôi tay anh nắm
lấy hai lòng bàn tay Dung Ân, những ngón tay lồng vào nhau. Anh làm
nhiều việc như vậy, có thật là đã phí sức vô ích không? Ngay cả việc
thuận theo của em bây giờ, e rằng cũng là để lấy được chiếc CD mà thôi…
“Ân Ân, trái tim anh không phải làm bằng sắt đâu.” Câu nói kì lạ của
người đàn ông, làm cho Dung Ân không biết phải trả lời như thế nào. Trái tim anh cũng biết chảy máu, khi nó rung động, đã bị Dung Ân khắc lên
không chỉ một dao. Tâm hồn của Dung Ân che giấu đầy nổi thù hận, cô
trước nay chưa bao giờ quay đầu lại nhìn. Nếu cô có thể quay lại, sẽ
nhận ra được người đàn ông này đã yêu cô nhiều đến mức nào.
Thế nhưng, cô vẫn cứ không nhìn lại.
Nam Dạ Tước tự hỏi, nếu muốn làm cho cô yêu thương anh, có thể
sao? Anh cởi áo lông Dung Ân ra. Sự kháng cự trong mắt cô, giống như một con dao nhọn. Anh nhìn thấy rất rõ ràng, cô ấy lại còn muốn làm như là
tự nguyện. Sự hy sinh như thế này, không phải là lần đầu tiên. Mỗi một
lần hoan ái, kỳ thực, thực sự là một tổn thương không hề nhỏ. Đó chính
là một con dao hai lưỡi, trong quá trình vui thích thì cũng là lúc tự
đâm vào