
nhẹ, trời đẹp như mùa thu ngoài Hà Nội đấy.”
Cô chưa sống ở Hà Nội bao giờ, có chăng cũng chỉ là vài ba tiếng đồng hồ ra sân bay Nội Bài mỗi khi về Bắc thăm gia đình Hoàng Minh. Biết bao nhiêu nhà thơ, nhà văn từng tốn không ít giấy mực khi chọn mùa thu Hà
Nội là niềm cảm hứng vô tận trong sáng tác. Họ hết lời ca ngợi về mùa
thu Hà Nội. Có người muốn khóc mỗi độ thu về. Có người si mê cái vẻ đẹp
lạ lùng đầy bí ẩn qua từng góc phố, cả những con đường đã lên màu rêu
xanh, hay những bức vách đã ố sang màu vàng qua từng năm tháng. Có người chẳng thể cầm lòng được khi nhìn từng vạt nắng vàng nghiêng nghiêng qua tán cây xanh, lọt qua từng kẽ lá, làm lung linh cả những hạt phù du nhỏ li ti trôi nổi trong không khí. Lại có những người thèm nắng vàng của
trời thu để sưởi ấm cái lạnh dìu dịu của khí trời hay cơn gió phiêu du
vội lướt qua chỉ kịp vuốt ve khuôn mặt ai đó một cái mà làm người ta ngơ ngẩn nhớ thương…
Vậy mà giờ đây, Tâm Lan thấy lòng mình xót xa khi nghĩ về nơi Thủ đô
ấy. Hà Nội làm cô nhớ tới mối tình xưa cũ của Hoàng Minh thời còn sinh
sống ngoài Bắc: lãng mạn, khổ đau rồi lay lắt đứng dậy. Hà Nội làm cô
nhói đau, cô không đủ sức mạnh để giúp anh ném bỏ đi những ký ức cũ,
tình yêu lớn lao của cô cũng không đủ che đậy được những kỷ niệm mà anh
từng có với Kiều Thanh suốt những năm tháng mặn nồng.
Và thật khó để linh hồn cô quyện hòa với linh hồn anh thành một. Thật càng khó hơn để hình ảnh cô chiếm trọn được vị trí quan trọng trong
trái tim anh. Dẫu sao, suốt gần mười năm qua, cô cũng có được anh và giờ là lúc phải trả anh về đúng với Kiều Thanh mà vốn dĩ xưa nay cô chỉ là
ngộ nhận. Liệu đã bao giờ, cô nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu chưa?
Cô đến với anh như kẻ sắm vai chỉ đế lắng nghe và chia sẻ nỗi niềm.
Anh kể cho cô nghe về cuộc sống, tình yêu, những hạnh phúc thiên đường
và cả đắng cay mà chỉ có ở nơi địa ngục. Tất cả, bỗng như một thói quen. Cô yêu anh bởi những điều đơn giản, đời thường. Nhưng thật khó để tâm
hồn cô có thể thay thế được tâm hồn người đàn bà kia, dẫu cho Kiều Thanh đã ác độc khiến anh có một vết sẹo nơi trái tim tự thuở xưa cho đến bây giờ….
Cô đã thất bại rồi. Cô chẳng thể mang anh đi xa, tới một vùng đất
mới, chân trời mới mà nơi ấy hình bóng chị ta không tồn tại. Cô vô tình
quên mất rằng, chị ta vẫn luôn ngự trị trong trái tim anh dẫu cho cô có
tốt, có nuông chiều anh nhiều hơn thế đi chăng nữa. Tình yêu của anh
dành cho cô vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Có chăng đó là thứ tình
cảm hơn tình bạn một chút và kém tình yêu một tí. Nhưng cái số lượng đếm đong một chút, một tí ấy quả là quá xa xỉ đối với cô.
Ở Thủ đô với những buổi chiều thu Hồ Tây lãng mạn mà cô chẳng bao giờ có. Theo những nốt thời gian thăng trầm, anh và cô vẫn chỉ có những
ngày nắng gắt hay cơn mưa rào đỏng đảnh nơi Sài Gòn phồn hoa. Cô đã luôn cố gắng để thành người vợ đảm, chăm nom từng bữa ăn hay cái áo mặc cho
cả nhà. Nhưng những sự hy sinh, nỗ lực đó chẳng được đền đáp gì, chẳng
thể vun vén thêm những giọt tình yêu nồng cháy, gìn giữ, nâng niu và
trân trọng. Anh chạy trốn Thủ đô, cô rộng tay đón lấy kẻ chạy trốn và ra sức vỗ về, an ủi. Bây giờ thì cô đã biết, bao phồn hoa, bao thứ bẩn
thỉu nhất nơi thành phố luôn có sức hút và quyến rũ cô, quyến rũ anh
nhưng chẳng thể làm tình yêu trong hai được mềm nhũn, ngọt ngào và gắn
kết.
Tình yêu này dường như đã khô ráp bởi những yêu thương.
Nhớ chiều mưa Sài Gòn, cô lặn lội giông gió chỉ để mang áo mưa tới
công ty cho anh. Anh cười trìu mến và khẽ ôm cô vào lòng. Bàn tay anh
run rẩy, đầy ái ngại, cứ đưa ra rồi rụt lại khi lau những giọt mưa lăn
dài trên má, trộn lẫn cả hàng lệ mà cô đang thầm hạnh phúc vì có được
giây phút ngắn ngủi, đầy lãng mạn trong màn mưa bên anh. Rồi anh vẫn hay ngoái lại nhìn phía sau như có ai ngóng đợi, điều đó làm cô thấy tủi
thân mà chẳng dám trách móc. Cô chỉ như con mèo, ngoan ngoãn khẽ nép vào ngực anh, nằm yên và chìm vào giấc ngủ, mà đâu hay biết, ánh mắt anh
vẫn hướng về phía ô cửa sổ kia, như ngóng trông một điều gì giữa màn mưa chưa ngớt hạt.
Nhớ những lần thong dong trong công viên, cô như đứa bé còn mải rong
chơi mà quên mất anh đang trầm tư nghĩ lại về Kiều Thanh – những kỷ niệm vẫn vẹn nguyên, đẹp đẽ và sáng trong như chưa từng có ngày cô ấy rũ bỏ. Cô chợt nhận ra khi anh vẫn mãi miết đắm chìm vào quá khứ mà không hề
để ý đến giọng nói của mình đang vang vọng. Cô lẩn trốn anh một thời
gian sau đó. Cô nhầm lẫn hay ngộ nhận? Nhưng anh đã đến nơi cô ở và gửi
lời xin lỗi, anh nói yêu cô, anh xin cô cho anh thời gian và thêm một cơ hội.
Anh muốn nó làm quen với một người phụ nữ mới và tập gọi cô ta bằng dì ghẻ à?
Bé Nguyên Thảo ở kia, nó đang đùa vui với những cô cậu bạn học khác
trong lớp. Tâm Lan cười ứa nước mắt nhìn đứa con gái ngây thơ sau song
sắt cổng trường. Con bé đáng yêu làm sao, bầu má phính và đôi môi màu
đào, hai bím tóc mà Hoàng Minh mới thắt nút sáng nay giờ có vẻ đã bung
ra, vài sợi tóc rối và vương trên mặt bết dính lại với nhau do mồ hôi.
Bé còn quá