
thì khổ. Mà sao con hỏi thế? – Bà Xuân cũng từ ngoài vườn nói vọng vào.
- Dạ, không có chuyện gì đâu ạ. Tại con thấy tiếng mèo kêu…
- Chắc là mèo nhà hàng xóm thôi. Xưa giờ con với thằng Lộc có đứa
nào thích mèo đâu mà mẹ nuôi. Thế con nấu món gì, có cần mẹ phụ giúp
không?
- Dạ không ạ. Con làm cũng sắp xong rồi…
Tiếng mèo kêu ngày một thảm thiết xung quanh căn bếp nhỏ. Tâm Lan
chạy vội tới ngó nghiêng ở mấy khung cửa sổ hướng ra vườn trồng rau hay
tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng bếp nhưng đều chẳng thấy gì.
Chợt tiếng cười khanh khách của bé Thảo đang chạy lại phía căn bếp, cũng làm cô giật mình ngoảnh đầu lại…
- Mẹ Lan, mẹ Lan. Thằng Khánh nó đòi lấy em bé của con. Ha ha… Con bảo tối nay mẹ Lan đưa đi siêu thị mua em bé mà nó không chịu kìa…
- Ơ…
Tâm Lan ngoái đầu lại nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bé Nguyên
Thảo. Cô lại rùng mình khi đôi mắt của con bé ánh lên một màu xanh ngắt
giống hệt với màu mắt của con mèo đêm hôm trước. Đôi mắt ấy chứa đầy
chất tà khí u uẩn…
Cô từ từ ngã xõng xoài xuống nền nhà.
Tiếng của loài mèo hoang bị pha loãng vào không khí, dần dần im bặt.
Chỉ còn tiếng bé Thảo gọi bà Xuân thất thanh: “Ngoại ơi, cứu, cứu.
Ngoại ơi, mẹ Lan của con bị sao rồi… Trên miệng mẹ Lan toàn chứa máu…”.
Em phải làm gì để trái tim anh thôi mong nhớ và xin đừng khắc khoải trong cái quá khứ bộn bề bởi những mảnh vỡ của yêu thương…
- Em rất muốn được chăm nom cho bé Thảo, em sẽ coi nó, thương nó
như con gái của mình. Em rất muốn được làm lại từ đầu, muốn có một mái
ấm gia đình ở bên anh. – Kiều Thanh nhìn Hoàng Minh, giọng đầy quả
quyết.
- Tâm Lan đang rất buồn. Hãy để cho cô ấy có thời gian và lấy lại thăng bằng trong cuộc sống đã.
- Em chờ anh.
Dứt lời, Kiều Thanh ngả người vào Hoàng Minh, cười thầm. Nét mặt cô
rạng rỡ, đầy hạnh phúc. Có lẽ cô đang mơ đến ngày được làm mẹ, làm vợ
thật sự. Đôi mắt cô nhắm nghiền, mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh trong vòng tay săn chắc ấy.
Chỉ còn Hoàng Minh, đôi mắt anh với cái nhìn xa xăm hướng về phía ô
cửa sổ. Những vì sao lấp lánh rồi lại ẩn chìm sau làn mây đen. Vầng
trăng như sáng nét hơn mọi ngày, nó làm anh nhớ đến Tâm Lan: khuôn mặt
thanh thoát và sáng trong, đôi môi mềm và nụ cười luôn rạng rỡ. Tâm Lan
hay tự so sánh mình như mặt trăng, còn anh là mặt trời tỏa nắng. Tâm Lan hồn nhiên và hay mơ mộng…
***
Tám năm về trước, trong chuyến dã ngoại qua đêm cùng nhóm bạn…
- Chị ấy rất đẹp.
- Ừ.
- Chị ấy rất tốt và yêu anh.
- Ừ. Sẽ không ai yêu anh nhiều bằng cô ấy. Và anh cũng chẳng yêu ai nhiều hơn anh đã từng yêu cô ấy.
- Anh là một gã si tình.
- Anh chung tình nữa.
- Vâng. Anh còn là kẻ đại ngốc.
- Em là cô gái rất đáng yêu.
- Em còn là người con gái hay cười.
Hoàng Minh cười phá lên nhìn Tâm Lan rồi nằm vật ra thảm cỏ. Đôi môi
Tâm Lan mấp máy những điều mà chẳng bao giờ anh biết. ”Thật khó để tên
em viết đè lên tên của chị ấy. Và cũng thật khó để em có được trọn vẹn
trái tim anh. Em phải làm gì để trái tim anh thôi mong nhớ và xin đừng
khắc khoải trong cái quá khứ bộn bề bởi những mảnh vỡ của yêu thương…”
- Anh đã yêu một người con gái.
- Điều đó thật tuyệt.
- Nhưng anh chẳng dám nói ra.
- Điều đó hẳn là rất ngốc.
- Vì anh sợ, cô ấy sẽ bỏ đi. Anh mất một tình bạn, tình anh em và cả tình yêu đó nữa. Thà anh im lặng…
- Ồ, quả là khó khăn cho anh.
Tâm Lan rầu rĩ quay mặt đi, bầu má hồng thấm ướt. Hoàng Minh đưa tay
đặt nhẹ lên đôi bờ vai bé bỏng đang run rẩy của cô, anh không hiểu
chuyện gì.
- Em cũng đã thương một người đàn ông.
- Anh ta thương em chứ?
- Không.
- Đừng buồn.
- Và cũng như anh, em chẳng thể nói ra tình cảm của mình.
- Em cho rằng điều đó là ngốc nghếch mà.
- Anh ấy chỉ coi em là bạn thân – một người có thể ngồi hàng giờ để lắng nghe và chia sẻ kỷ niệm.
- Anh ta thật độc ác.
- Tại anh ấy chung tình.
Hoàng Minh ngồi dựa người vào gốc cây sim ở trên đỉnh đồi, ngẩng đầu
nhìn những vì sao. Anh không biết mình và Kiều Thanh đã có biết bao
nhiêu lần ngồi cụng đầu vào nhau, cùng mơ mộng, cùng chìm đắm trong
những nụ hôn vụng dại thuở ban đầu như thế. Anh càng không biết phải đối mặt với Tâm Lan như thế nào khi ngày hôm trước anh tâm sự với cô rằng,
mình đã yêu một người con gái. Tâm Lan ngọ nguậy đầu, cô lí nhí trong cổ họng và cũng thừa nhận: ”Em cũng đã thương một người đàn ông”…
Có lẽ là đã muộn? Anh nghĩ thế. Khi trái tim anh bắt đầu giao động và hướng tình cảm của mình về phía cô thì cô đã yêu một người khác? Chẳng
phải anh đã để tuột mất tình yêu của mình một lần nữa hay sao?
Hoàng Minh miên man ngắm những vì sao cứ ẩn rồi lại hiện mà không hề biết Tâm Lan đã đứng ở sau gốc cây sim từ bao lâu rồi.
- Anh Minh, đứng dậy về thôi. Bên Đoàn phải điểm danh quân số trước khi vào lều ngủ. Họ đang ráo riết đi tìm anh đấy.
- Ừ nhỉ. Anh quên mất. Hình như anh đãng trí quá rồi thì phải? –
Hoàng Minh như ngớ người ra, cười trừ với Tâm Lan một cái, rồi vội nhìn
đồng hồ. – Ơ, cái cô nhóc này, anh là người bên Đoàn đây này, anh là
người được giao nhiệm vụ đó đấy. A