
Thời Chung cùng tiểu Từ rời đi.
***
Thời gian rất nhanh đến hai giờ rưỡi, hoa hồng trắng đón gió biển tản ra mùi thơm ngát, các tân khách đã rối rít bắt đầu nhập tọa, người điều khiển
chương trình cũng đã chuẩn bị ổn thỏa xong, khắp nơi trên boong thuyền
là tiếng nói tiếng cười.
Có người đẩy cửa đi vào, cõi lòng Nhậm Tư Đồ đầy mong đợi nhìn về cạnh cửa, thấy rõ người tới, không khỏi ngẩn ra.
Tiến vào không phải là người khác, mà là Thịnh Gia Ngôn.
Thịnh Gia Ngôn đi tới bên người cô, thấy cô rủ thấp xuống, theo bản năng đưa
tay muốn vỗ vỗ bả vai của cô, tựa như đã từng thân mật như vậy, nhưng
bàn tay anh đến một nửa, đột nhiên nhớ tới thân phận hôm nay, chỉ có thể cứng đờ thu tay lại, nói to: "Sao mặt ủ mày ê?"
Nhậm Tư Đồ cười cười, nhún nhún vai: "Chú rể bỏ lại em đi ứng phó một khách nhân khó chịu rồi."
"Em muốn nói là Tưởng Minh Đức?"
Đối với anh vừa đoán liền trúng, Nhậm Tư Đồ không khỏi cả kinh.
"Mới vừa rồi ở trên sàn tàu anh thấy Tưởng Minh Đức, không mời mà tới, khẳng định không có chuyện gì tốt." Thịnh Gia Ngôn nói tới chỗ này, lời nói
lại xoay chuyển, bắt đầu trêu chọc Nhậm Tư Đồ vui vẻ, "Nhưng em cũng
đừng quá lo lắng, em còn sợ Tưởng Minh Đức hay sao?"
Chiêu này rất hữu hiệu, Nhậm Tư Đồ "Hì hì" một tiếng cười!
Thịnh Gia Ngôn lúc này mới yên lòng trở lại đến bên cửa phòng, vừa cầm cửa
phòng hoàn toàn kéo ra, vừa hướng Nhậm Tư Đồ nói: "Xem một chút ai tới?"
Nhậm Tư Đồ có chút hăng hái thiếu thiếu, một hồi lâu mới chậm rãi nghiêng
đầu nhìn về phía bên cửa phòng, ngay sau đó sửng sốt, đứng ngoài cửa
chính là mặt không chút thay đổi lộ ra vài tia câu nệ Tư Đồ Phương Ngọc.
Nhậm Tư Đồ "Hoắc" đứng lên, "Mẹ!"
Tầm Tầm nghe vậy sợ hết hồn.
Tư Đồ Phương Ngọc quả thật có chút lúng túng, những năm này vẫn đối với
con gái của mình chẳng quan tâm, hôm nay nên lấy lập trường gì đưa con
gái vào hôn lễ, Tư Đồ Phương Ngọc cũng không chắc.
"Con hôm
nay.... Rất đẹp." Tư Đồ Phương Ngọc căng thẳng nói lời khách sáo, đối
mặt con gái của mình, tựa như đối mặt một người xa lạ.
Nhậm Tư Đồ cảm giác không phải là?
Nghĩ tới nghĩ lui đến cuối cùng Nhậm Tư Đồ hình như cũng chỉ có thể nói một câu: "Cám ơn mẹ có thể tới tham gia hôn lễ."
đã trải qua nhiều năm như vậy cách ngại, bây giờ có thể giống như người xa lạ khách sáo chào hỏi đã rất khá, về phần những thứ khác, Nhậm Tư Đồ
không cầu nhiều.
Vừa đến ba giờ, hôn lễ bắt đầu.
Có lẽ chỉ là bởi vì hạnh phúc dễ như trở bàn tay rồi, mới không thể không khỏi lo lắng, đương nhiệm Nhậm Tư Đồ kéo Thịnh Gia Ngôn của đi lên boong thuyền thì không ngại ánh mặt trời, mặt biển yên tĩnh ánh mắt mọi người mong
chờ, đều nói cho Nhậm Tư Đồ tất cả lo lắng của cô đều là dư thừa, ông xã của cô đứng ở bên cạnh cha xứ, toàn thân áo trắng quần tây, mặt biển
chiết xạ ra sóng nước trong veo làm nổi bật, giống như một pho tượng,
mỉm cười chờ cô.
Nhậm Tư Đồ không nhịn được hít một hơi thật sâu, đi về phía anh.
Cũng đang lúc này, đột nhiên có âm thanh ca nô từ mặt biển nơi xa truyền đến, rất nhanh từ xa đến gần.
trên boong thuyền càng an tĩnh, thì âm thanh ca nô càng rõ ràng, nghi thức
bị cắt đứt, nhưng lại rất nhanh trở bình thường -- có tân khách tới trễ, ngồi ca nô chạy tới mà thôi.
Tất cả như thường tiếp tục. Nhậm Tư Đồ khoác tay ba Thịnh, bước qua một mảnh hương thơm.
Tất cả mọi người chứng kiến, tuyên thệ, từ phù rể dâu phụ trong tay nhận
lấy hộp, trao đổi nhẫn -- đúng, tất cả mọi người đều cho là sẽ là như
vậy.
Nhưng ngay khi Nhậm Tư Đồ chuẩn bị đeo nhẫn cho ông xã mình
thì một đoàn người hạo hạo đãng đãng bước lên boong thuyền. Tân khách
chỗ ngồi vang lên bàn luận xôn xao, hình như không có ai nhân ra thân
phận của những người này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người này vẻ mặt
vội vã, trực tiếp hướng tuyên thệ đài.
Bọn họ dừng ở trước mặt Thời Chung, người cầm đầu lạnh lùng nói: "Thời tiên sinh, chúng tôi lại gặp mặt."
Mới vừa ca nô lên, chính là khách không mời mà đến? Lời nói này, giống như
là cùng Thời Chung rất quen, mặc dù giọng nói nguội lạnh như vậy...
Tay Nhậm Tư Đồ còn cứng ở trên mặt nhẫn, cầm đầu người nọ đã lên tiếng lần
nữa: "Vụ án tình nghi hối lộ kia có tiến triển mới rồi, đi theo chúng
tôi một chuyến."
***
Hôn lễ sẻ ngưng, trong khoảng thời
gian ngắn trên boong thuyền rối loạn, các tân khách hai mặt nhìn nhau,
còn chưa biết rõ thân phận bọn khách không mời mà đến này chính; tiểu Từ thân là đứng đầu đoàn phù rể đã sớm liếc mặt, ánh mắt bản năng nhìn về
phía Tưởng Minh Đức đang ngồi ở cuối hàng ghế --
Tưởng Minh Đức đang cười, thoải mái nhàn nhã thưởng thức bại tướng dưới tay của mình chết không có chỗ chôn như thế nào.
Thời Chung kiên cường, đối mặt tất cả chỉ bình tĩnh nói một câu: "Chuyện
quan trọng hơn nữa cũng chờ tôi cùng vợ hoàn thành nghi thức hôn lễ."
nói xong liền chấp nâng tay Nhậm Tư Đồ, vì cô đeo nhẫn, Duy Ngã Độc Tôn bình thường coi khách không mời mà đến không có gì.
Nhậm Tư Đồ lại không bình tĩnh như anh được, cặp mắt thẳng tắp nhìn Thời Chung, trong mắt đầy vẻ lo âu.
Thời Cung không giải thích nhiều,