
à đủ rồi, đừng nhiều quá."
Lời cuối cùng chính là để chọc cười Nhậm Tư Đồ.
***
Đêm hôm nay, có rất nhiều người không ngủ.
Thẩm Thấm chính là một trong số đó.
cô nhận được thư mời hôn lễ, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ ra mình nên lấy thân phận gì đẻ tham dự. Cũng nhận được thư mời nhưng không tham dự còn có Tần lão gia tính khí nóng nảy, Thẩm Thấm liền cùng vợ của Tần lão gia đột nhiên làm một bữa tối rất thịnh soạn nịnh nọt ông cụ, chỉ vì sau bữa cơm này, ông có thể đồng ý đề nghị của Thẩm Thấm -- coi như không tham dự hôn lễ, nhưng vẫn sẽ gọi điện thoại chúc mừng một tiếng, dù sao cũng đám cưới của con trai mình, hai cha con cũng không nên căn quá.
Nhưng sau khi cơm nước no nê, dì Tầm mới chỉ cẩn thận nói ra một câu "Có muốn gọi điện thoại cho A Chung không?" thôi, Tần lão gia liền tức giận, vốn còn vui vẻ dọn dẹp bát đũa cùng Thẩm Thấm, bây giờ liền "bộp" một cái đặt bát đũa xuống bàn.
"Tôi đã nói tám trăm lần rồi! Nếu con dâu của tôi không phải Thẩm Thấm thì đừng mong nhận được lời chúc phúc của tôi!"
Dì Tần đành phải hậm hực im lặng.
Nhất thời Thẩm Thấm cũng trắng mặt.
Tần lão gia cảm thấy Thẩm Thấm như vậy, biết là cô đau lòng như lại không biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Thẩm Thấm, con là một cô gái tốt, là thằng nhóc kia không có phúc lấy được con.... Con đừng để trong lòng, hôm nào chú sẽ giới thiệu cho con một người tốt hơn nó, đáng tin hơn nó."
Thẩm Thấm cảm thấy nụ cười ngụy trang trên mặt mình rất chân thật, ít nhất Tần lão gia cũng cho rằng cô nghe lọt được những lời của ông, không khuyên cô nữa mà quay sang quở trách bạn già: "Sau này đừng có vạch áo cho người xem lưng!"
Có lẽ chỉ có chính cô mới biết được nụ cười mình cố để lộ ra ngoài rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ.
cô vốn còn muốn ngồi chơi cùng hai cụ, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là ngày gì, liền cảm thấy như ngồi trên đống lửa, ngàn nhịn vạn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, viện cớ: "Chú, dì, buổi tối con còn có việc, con.... Xin phép đi trước."
Chuyện sau đó, Thẩm Thấm một chút ấn tượng cũng không có. Đợi cô mơ mơ
màng màng mở mắt ra lần nữa, cũng đã không còn ở đấy, có thể loáng
thoáng thấy có người cõng cô đi.
Giọng nói người cõng cô đi có chút hờn dỗi: "Loại người không có tền đồ như cô, cũng khó trách anh ta không nhớ cô."
"Tôi không có tiền đồ, tôi muốn gặp anh ta!"
Tưởng Lệnh Thần không biết cô đã tỉnh, đột nhiên nghe cô mở miệng, sợ
hết hồn, Thẩm Thấm có thể cảm thấy thân thể của hắn bỗng dưng cứng đờ.
Nhưng Tưởng Lệnh Thần khôi phục rất nhanh, rống lớn với người con gái trên lưng: "Cô
rất muốn gặp anh ta đúng không? Được! Hiện tại lão tử có thể dẫn cô đến đồn cảnh sát để gặp anh ta!”
cô bị hù dọa rồi, đột nhiên liền chui vào hõm vai hắn, hoàn toàn không lên tiếng nữa.
Tưởng Lệnh Thần rốt cuộc hài lòng, dùng sức cõng cô, sợ cô trong lúc ngủ mơ còn khẩn trương ôm sát cổ của cô.
Tưởng Lệnh Thần hếch mày, nụ cười không tự chủ liền nhếch lên, mặc dù là biết rõ cô không nghe được, còn ăn ở hai lòng nói: “Nặng chết đi, ngoại trừ tôi ra còn có ai có thể cõng cô đi như vậy chứ?”
Cô gái trên lưng hắn nửa chữ cũng không nghe vào, mà xe đi theo Tưởng
Lệnh Thần cũng chậm lại, tài xế nhất thời khẩn trương lên, vừa cầm tốc
độ xe giữ vững, vừa hạ cửa sổ xe xuống vội vã cuống cuồng hỏi Tưởng Lệnh Thần: “Thiếu gia, đặt cô ấy lên xe đi, vì sao phải cõng cô ấy?”
Nụ cười trên môi Tưởng Lệnh Thần vụt mất, ánh mắt liền quét qua tài xế,
hiển nhiên bất mãn tài xế quấy rầy nhã hứng của anh. Tốt bụng lại bị xem làm lòng lang dạ thú, tài xế không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn
lùi về, mắt xem mũi, mũi xem tâm, không chen vào nữa.
***
Giữa sớm.
Đêm khuya mưa xuống giống như đem bầu trời rửa sạch, trong không khí
tràn ngập hơi nước cùng mùi thơm ngát của thảm thực vật, nhân viên đồn
cảnh sát cũng bắt đầu lục tục đi làm. Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu ngủ thiếp
đi trên ghế dài, mà Tôn Dạo tựa vào trên đùi Nhậm Tư Đồ, ngủ không hay
biết gì.
Tiểu Từ thì cả đêm cũng không nhắm mắt, một mực bồi hồi trên hành lang,
thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, gian phòng
này là phòng làm việc nối thẳng phòng thẩm vấn, nhưng đến nay vẫn không
thấy có người từ bên trong đi ra.
Chẳng biết lúc nào, trong phòng làm việc rốt cuộc truyền đến động tĩnh,
tiểu Từ lập tức nghênh đón, thoáng đem cửa phòng làm việc đẩy ra một khe hở, xuất hiện trước nhất là mấy quan thẩm vấn mệt mỏi, sau đó mới nhìn
thấy bóng dáng của Thời Chung.
Thời Chung từ trong phòng thẩm vấn ra ngoài, tiếp theo một đường đi ra
phòng làm việc, bước chân coi như nhẹ nhàng, nhưng mặt giấu cũng không
giấu được ý lạnh. Hiển nhiên quá trình tra hỏi rất không vui vẻ.
Luật sư của Thời Chung cũng ra khỏi phòng cùng với anh.
Đợi một đêm, cuối cùng anh cũng đi ra, tiểu Từ dùng sức lau mồ hôi trên
trán. Ánh mắt Thời Chung xẹt qua tiểu Từ, nhìn về phía sau lưng tiểu Từ.
Tiểu Từ theo ánh mắt Thời Chung quay đầu lại, giờ mới hiểu được vì sao
Thời Chung ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, bởi vì anh đanh nhìn Nhậm
Tư Đồ trên ghế d