
ảm thật rồi, nghe nói tổng giám đốc ở
Hồng Kông nổi giận đùng đùng, mắng mỏ rất khó nghe! May là giám đốc Lê
đẹp trai ngời ngời thời gian này không có mặt, nếu không, người bị mắng
chính là anh ấy rồi. Phó giám đốc Lê cũng thật bi kịch, khó khăn lắm mới leo lên được, vừa nắm quyền hành thì đã gặp phải chuyện lớn thế này..."
"Những chuyện như thế chúng ta cũng chẳng làm gì được, làm tốt việc
của mình là được rồi." Diệp Mộc dùng tay ra hiệu đánh Trương Lâm đang
giở trò lười nhác, Trương Lâm lén lè lưỡi sau lưng Cylin. Diệp Mộc làm
động tác bóp cổ dọa cô, cô trở về trạng thái nghiêm túc, tiếp tục tập
trung chụp hình.
"Này!" Ô Long Trà cười tít mắt. "Chị còn để ý đến Giám đốc Lê không?"
"Ai để ý ai chứ?" Diệp Mộc hờ hững đáp. "Chỉ là cũng không thích
thôi, vui mừng trước khó khăn của người khác cũng chẳng phải phạm pháp,
hai anh em bọn họ ai gặp vận xui, chị đều thấy vui."
Ô Long Trà phì cười: "Bạn gái cũ quả nhiên là loài sinh vật độc ác nhất trên thế giới!"
Diệp Mộc bật cười, tiến đến bóp cổ cô gái trước mặt. Vừa lúc ấy, Mộng Mộng đi qua, cất tiếng gọi: "Diệp Mộc! Đi họp thôi!" Lại đi họp, Diệp
Mộc tức tối nghĩ thầm, các người có chuyện tức tối, sao phải kéo mấy
nhân vật nhỏ bé như chúng tôi vào...
Khi bước vào phòng họp, Diệp Mộc phát hiện ra mình đã sai. Lê Khanh
Thần không có vẻ như đang tức giận, ngược lại, còn tỏ ra rất vui vẻ,
cười duyên dáng, vẻ mặt tươi tỉnh ngoài sức tưởng tượng. Trong buổi họp, Diệp Mộc đưa cho Mộng Mộng một mẩu giấy: "Tôi đã bỏ lỡ mất điều gì
vậy?" Mộng Mộng gần như là người có mối quan hệ tốt nhất với Diệp Mộc
trong C&C, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy sức sống của cô chùng xuống
một chút, nhìn vào mẩu giấy, im lặng một lúc, viết xong đưa trở lại, ánh mắt vẫn rất kỳ lạ. Diệp Mộc mở mẩu giấy ra xem: "Quý nhân phù trợ." Quý nhân sao... Lòng cô khẽ rung lên, lập tức kiềm chế để đầu óc không nghĩ ngợi linh tinh. Lê Khanh Thần làm việc nhanh gọn, đưa ra hàng loạt các
mệnh lệnh, những người tham dự cuộc họp sẽ có rất nhiều việc phải làm,
như sắp có một sự lột xác hoàn toàn, sự nghi vấn trong lòng Diệp Mộc
càng tăng lên, cô cúi thấp, không tỏ thái độ gì.
Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc. Sunny và Mộng Mộng mải bàn bạc
với nhau về nữ hoàng tiệc tùng, không để ý thấy tâm trí Diệp Mộc vẫn
đang để đâu đâu. Đến khi mọi người đã về gần hết, Diệp Mộc mới trở về
với thực tế, vội vã thu dọn đồ đạc, ra về. Hai người kia đã đi về từ
lâu, cô đi qua hành lang, tiến về studio chụp hình, khi bước qua cửa
thang máy, nghe thấy tiếng cười nói của Trần Phái Phái vọng tới: "Hóa ra là Dung nhị thiếu gia, thủ đoạn khá lắm, lần này tôi đã được mở rộng
tầm mắt rồi... Khanh Thần, người đàn ông này quả thật đáng để cô phải
dụng tâm như thế!" Diệp Mộc khựng lại. "Anh ấy mà, có những lúc làm việc chẳng bao giờ biết kiềm chế, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ cần
những lúc quan trọng như thế này anh ấy ở bên tôi là được." Giọng nói
của Lê Khanh Thần vẫn mềm mại, dễ nghe như thế, trong từng lời nói ẩn
chứa sự điềm nhiên của một quý bà và sự ngọt ngào của một cô gái nhỏ.
"Cô không biết đâu, có lần bác Dung kể cho tôi nghe về những chuyện
hoang đường mà anh ấy đã làm hồi trẻ, tôi đã cười anh ấy rất lâu, thì ra từ nhỏ đã có cái tính đó, chẳng trách như bây giờ, cô thấy đấy..."
Thang máy đã lên đến nơi, giọng nói của hai người nhỏ dần theo tiếng
bước chân. Diệp Mộc vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt xao động.
Buổi tối, khi Dung Nham lăn xả đến muốn gần gũi, Diệp Mộc bực bội nằm né sang bên. Hơi thở của anh gấp gáp, anh vùi đầu vào cổ cô thở phì
phò. Diệp Mộc bị đè xuống một lúc lâu, thở chẳng ra hơi, lập tức đẩy anh ra. Anh nhân cơ hội này lao đến, dỗ dành: "Bảo bối Diệp Mộc", giọng
ngọt như mật, Diệp Mộc có chút động lòng. Khó khăn lắm mới đạt được mục
đích, Dung Nham có chút mạnh tay, động tác rất mạnh mẽ. Những động tác
mạnh mẽ, hung dữ của anh như thế này là chuyện rất bình thường, nhưng
lần này cô cảm thấy khó chịu, lùi về phía sau, bám vào thành giường,
trốn tránh anh. "Em định chạy đi đâu hả?" Dung Nham cười gian giảo,
người đã ở trong vòng tay anh, còn định trốn đi đâu? Anh lại mạnh mẽ
tiến lên. Diệp Mộc đấm anh, khẽ nói một cách không thoải mái: "Anh nhẹ
một chút!" Dung Nham nhìn lông mày cô cau lại vẻ không thích thật, xót
ruột, động tác chậm lại một chút.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Diệp Mộc gần như đã kiệt sức. Dung Nham
ôm cô đi tắm, rồi bọc cô trong chiếc khăn sạch sẽ, bế ra ngoài, đặt lên
đùi mình, sấy khô tóc cho cô. Những ngón tay mềm mại luồn vào mái tóc
cô, anh khẽ hôn lên mặt cô trong làn khí nóng ấm áp của chiếc máy sấy
như hôn một bảo vật trong tay mình. Diệp Mộc nhắm mắt lại để mặc cho anh hôn, mùi hương của anh đã rất quen thuộc với cô, chỉ ghé lại gần đã cảm thấy an tâm. Nghe bên tai điệu cười ưa thích của anh, cô thầm nói với
chính mình, những thứ mà ban ngày cô nghe được ấy có lẽ chỉ là sự cam
tâm tình nguyện của ai đó.
Cam tâm tình nguyện... Nhưng thực ra, từ đáy lòng Diệp Mộc quả thật
rất sợ. Cô sợ rằng đến cuối cùng, người cam tâm