
hỏa đáng thôi."
Bố Dung Nham chau mày: "Dung nhị thiếu gia đang vẽ đường đi cho tôi chăng?"
"Không dám, không dám ạ!" Dung Nham vội vàng giải thích. "Bố, đều là người trong nhà, bố đừng để con phải lo sốt vó chứ ạ!"
"Người trong nhà?" Bố Dung Nham khẽ mỉm cười, trong lời nói có ngụ ý. "Dung Nham, xem ra con cũng là người hiểu sự tình. Được, nếu con đã coi Khanh Thần là người trong nhà, bố sẽ giúp con chuyện này." Dung Nham
thấy mình bị hiểu lầm, đang định giải thích, nhưng nghe thấy bố mình
đồng ý, thấy nhẹ nhàng hơn, anh nghĩ nếu đã hiểu lầm thì hiểu lầm đi,
trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.
"Con vẫn còn trẻ, xem trọng nhi nữ tình trường, điều này bố hiểu. Vẫn may là con bé Khanh Thần rất biết điều, trước nay không để ý những điều con nói trước mặt ta và mẹ con, nhưng con cũng không thể vì con bé biết điều, rộng lượng mà vuốt mặt không nể mũi. Những việc ở ngoài thu xếp
chu đáo một chút, đừng để con bé phải khó xử, người ta cũng là một cô
gái có tên tuổi, con đừng quá đáng quá." Bố Dung Nham bày tỏ rõ ràng
thái độ của mình rất đúng lúc. Dung Nham ngẩng đầu nhìn thẳng vào bố
mình, ánh mắt kiên định: "Bố, về vấn đề này, cái lần con bị ông đánh
suýt chết ấy, bố con mình đã nói rồi, con cứ nghĩ bố đã biết." Bố Dung
Nham cười khó hiểu, xoa xoa xương bả vai cậu con trai: "Đi gặp mặt rồi
nói sau, đi nào, sắp đến giờ rồi."
Lách cách, khóa điện tử rơi xuống rất nhẹ. Tí tách, chẳng biết là vật gì vỡ vụn trên đất.
Cửa phòng lúc nào cũng mở, phòng khách gần phòng ngủ, Diệp Mộc nghe
rõ mồn một cuộc nói chuyện. Cô từ từ ngồi xuống giường. Ánh sáng từ từ
thay đổi, thời gian trôi đi vun vút, chiếc điện thoại trong tay rung lên từng hồi không dứt, Diệp Mộc không nghe cũng không nhìn, bình tĩnh và
ngẩn ngơ ngồi ngây ra đó. Đến khóc cũng không thế, đoạn đối thoại khi
nãy, từng từ, từng từ một lọt vào tai cô, giờ đây ào ào dội về trong trí nhớ của cô gái tên Diệp Mộc... Ha ha, ai bảo cô mê muội nghĩ bừa, tự
cho rằng mình đúng chứ? Đáng đời!
"A lo!" Cuối cùng cô cũng nghe máy, giọng nói bình bình. "Mấy giờ rồi mà em vẫn chưa đến?!" Giọng của Dung Nham cố không tỏ ra sốt ruột. "Em
đang ở đâu? Anh cho người đến đón!"
"Em không đi đâu, hai người cứ ăn đi."
"Diệp..."
Tút... tút... tút...
Bữa tối chỉ có hai bố con, khi rời khách sạn, mặt Dung Nham hằm hằm.
Đối với bố Dung Nham, chuyện nhỏ như thế này đương nhiên không thể làm
mặt ông biến sắc. Trong bữa ăn, ông chỉ từ tốn uống rượu, khẽ mỉm cười,
còn Dung Nham mím chặt môi, một bàn thức ăn, hai người đến một miếng
cũng không động vào.
Phóng về nhà thật nhanh, Dung Nham vẫn thay giày như bình thường,
bước đến bên cạnh sofa cúi sát xuống trước mặt Diệp Mộc, quỳ xuống, hỏi
từ từ nhưng rõ ràng: "Em thấy không khỏe?" Diệp Mộc lắc đầu, giơ cốc
nước hoa quả trong tay ra: "Anh có uống không?"
Dung Nham đỡ lấy chiếc cốc, nhìn cô chằm chằm, vẫn là cái ngữ điệu ấy: "Tại sao em không đi?"
"Bố anh rất thất vọng đúng không?"
"Đúng."
"Ha ha, em sợ rằng nếu em đi, ông ấy càng thất vọng."
Rắc! Dung Nham bóp mạnh, chiếc cốc thủy tinh trong tay anh vỡ vụn,
mùi nước hoa quả thoang thoảng hòa với mùi tanh tanh của máu. Diệp Mộc
lập tức cảm thấy buồn nôn, cắn chặt lưỡi cố nén cảm giác khó chịu: "Dung Nham, em hối hận rồi, em rất thích công việc này, em không từ chức nữa. Xin lỗi anh, em không nên đồng ý với anh. Em không nên... Không nên hy
vọng mình sẽ trở thành cô gái Diệp Mộc mà anh mong muốn. Anh xem, trèo
cao rồi ngã đau, bây giờ mới cô đơn làm sao..."
Khuôn mặt Dung Nham không có chút cảm xúc, anh từ từ thả lỏng tay,
máu chảy nhiều hơn, trên tấm thảm trắng thêu tay, nhìn rất đáng sợ. Diệp Mộc xoay người kéo hộp cứu thương dưới chiếc bàn ra, lấy thuốc và băng
gạc cầm máu cho anh. Dung Nham nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, anh cười, đứng
thẳng người. "Diệp Mộc!" Ngữ điệu lạnh lùng trong lời nói của anh như
những cơn mưa tháng Mười một, lạnh đến thấu xương. "Em cứ ôm lấy cái
công việc quái quỷ ấy cộng với lòng tự tôn biến thái của em cả đời đi!"
Diệp Mộc ngẩng đầu, cũng mỉm cười. Giờ đây cô chẳng còn gì nữa rồi.
Ngoại trừ đứa trẻ vẫn chưa thành hình hài trong bụng, cô chỉ còn lại cái công việc quái quỷ và lòng tự tôn ít đến mức đáng thương ấy. "Đừng động đây." Cô nắm bàn tay vẫn đang nhỏ máu của Dung Nham, cẩn thận gắp những mảnh thủy tinh, đắp thuốc rồi quấn vào. "Được rồi. Khi nào đi tắm thì
đeo một đôi găng tay, đừng để bị dính nước." Dung Nham rụt tay lại, quay người bước đi, không muốn nói thêm với cô một câu nào nữa, thậm chí đến một cái nhìn cũng không. Thực ra chỉ cần nhìn một cái thôi, anh sẽ hiểu được rằng, ánh mắt tiểu quái thú của anh lúc này bi thương và tuyệt
vọng đến mức nào.
Đến giờ đi ngủ, Dung Nham không ra ngoài phòng khách, trong lòng Diệp Mộc biết rõ, giờ đây anh chỉ coi cô như không khí, ở cùng một phòng
cũng chẳng có vấn đề gì. Lần trước, khi cãi nhau, cô muốn đi anh không
cho, nói rằng căn nhà này đã đứng tên cô rồi, nếu có đi thì anh sẽ đi.
Nhưng lần này, Diệp Mộc hiểu rất rõ, anh thực sự muốn ra đi rồi. Cả đêm
Diệp Mộc khô