
cũng khen em, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy chấp nhận em thay thế vị trí cô người yêu của Hãn.
Phương Phi nhìn ngôi nhà Hãn nhòe nhoẹt sau ô cửa kính và cảm giác ngôi nhà ấy không có thật, những lời chị Hoài vừa nói cũng không có thật.
Hãn bảo mẹ anh rất vui khi thấy anh và Phi trở nên thân thiết. Anh bảo cô đừng lo gì về phía gia đình anh. Vậy thì tại sao cô lại thắc thỏm vì những lời chỉ là đoán mò của chị Hoài ? Bên anh, Phi luôn yên tâm với tình yêucủa 2 người, khi 1 mình Phi dễ dàng chao đảo, chả lẽ cô yêu và không tin ?
Có tiếng chân ở cầu thang, Phi nhìn ra và thấy mẹ đang bước lên.
Mặt bà rầu rĩ đến mức Thư Hoài phải ngạc nhiên:
- Mẹ sao thế ?
Bà Miên thở dài:
- Người ta sắp lấy nhà lại rồi.
Phương Phi hốt hoảng nghĩ ngay tới Hãn. Cô hỏi:
- Chừng nào hả mẹ ?
- 1 tháng nữa. Lại phải dọn đi, mẹ Ớn quá!
Hoài nhíu mày:
- Ba biết chưa ?
- Biết rồi và im lặng.
Phi ngập ngừng:
- Mình phải làm sao hả mẹ ?
Bà Miên nhếch mép:
- Phải dọn thôi. Đây đâu phải nhà mình.
Nhìn Phi, bà tò mò:
- Bữa nay sao con hỏi câu ngớ ngẩn vậy ?
Phương Phi im lặng, Thư Hoài cũng thế. Bên ngoài mưa vẫn rơi đều trên ngôi nhà cô sắp phải từ biệt. Trước đây, Phi cũng từng nghe mẹ nói những câu tương tự, nhưng cô rất bình thản khi đón nhận. Lần này thì không, thì không. Phi đang yêu say đắm, cô sợ tất cả những gì liên quan đến phân ly. Dọn nhà phải là 1 điềm của sự chia lìa không ? Rời nơi đây nghĩa là Phi phải sống xa Hãn hơn. Bao nhiêu đó đủ làm cô buồn rồi chớ nói chi tới những chuyện khác như chỗ ở, tiền thuê nhà ..
Bỗng dưng Phương Phi mệt mỏi quá trước hoàn cảnh sống của gia đình. Đó chính là thực tế mà chị Hoài vừa nhắc tới cô.
Giọng Thư Hoài bức bối:
- Chúng ta sẽ dọn đi đâu ? Vào những khu nhà trọ bình dân à ? Chỉ tưởng tượng con đã muốn điên. Nhất định con không ở những chỗ đó. Con sẽ ở riêng.
Bà Miên nghiêm mặt:
- Đồ ích kỷ! Mới đi làm có được vài đồng lương đã quay lưng với gia đình. Con có lương tâm không vậy ?
Thư Hoài lạnh lùng:
- Con muốn có cuộc sống riêng, 1 cuộc sống khác xa hiện giờ. Con muốn đổi đời, mẹ biết không ?
Dứt lời, Thư Hoài sụt sịt khóc. Phương Phi không biết nên trách hay nên tội nghiệp chị mình. Có lần ba đã nói chị Hoài là đứa thích phù phiếm, bà nội không chịu. Bà khen chị Hoài là đứa biết tiến thân. Nhưng cho dù chị ấy như thế nào, Phi cũng không thích cách sống của chị. Nó có vẻ thủ đoạn quá!
Bà Miên giận dữ:
- Nếu thế mày cứ đi khỏi đây trước khi phải trả nhà cho người ta. Tao không cần 1 đứa con như vậy.
Dứt lời, bà đùng đùng đi xuống. 2 chị em nằm mỗi đứa 1 góc trên căn gác đìu hiu.
Thư Hoài vẫn thút thít như bị điều gì oan ức lắm.
Đang khóc, Hoài bỗng bật dậy, giọng ráo hoảnh:
- Chị nhất định lấy 1 ông chồng giàu. Nhất định là như vậy.
Phi hốt hoảng ngồi dậy theo:
- Lấy, cho dù chị không yêu à ?
Đưa tay quẹt mắt, Hoài nói:
- Không. Chị nhường ba chuyện tình cảm ấy lại cho em. Rồi em sẽ khổ vì yêu không phải chỗ. Cô Nhận sẽ không để em yên đâu.
Phương Phi điềm tĩnh:
- Chị chỉ giỏi nói phét. Chị nói vợ chồng cô Nhận mâu thuẫn sâu sắc, nhưng thực tế không có chuyện đó. Họ vẫn đang là 1 đôi vợ chồng điển hình hạnh phúc. Cô Nhận đã rất quý em, cũng như vất thương Hãn. Cổ sẽ không để anh ấy buồn khổ.
Thư Hoài nhìn Phi thương hại:
- So ra em vẫn chưa đủ khôn để nhìn mặt trái cuộc đời. Thôi cứ hãy vô tư đi, em sẽ dễ sống hơn.
Điện thoại reo, Hoài nhấc máy rồi đưa cho Phi:
- Cô Nhận tìm em đó.
Bỗng dưng Phi tái mặt. Sao lại ngẫu nhiên vậy ? Chả phải là chị em Phi đang nhắc đến cô ấy sao ?
Run run, Phi áp tai vào máy. Giọng bà Nhận vẫn ngọt ngào êm ái:
- Cháu không bận chớ Phi ?
- Dạ không. Cô cần gì ở cháu ạ ?
- À, cô muốn nói chuyện .. Được chớ ?
Phương Phi nhắm mắt:
- Dạ được ..
Rất ngắn gọn, bà Nhận vào đề ngay:
- Cô muốn đưa Hãn qua Singapore điều trị. Bên đó có nhiều trang thiết bị hiện đại. Hãn sẽ trở lại bình thường tuyệt đối, nhưng xem ra Hãn không muốn. Cô muốn nhờ cháu thuyết phục vì Hãn rất quý cháu, tiếng nói của cháu có tác dụng lớn với con trai cô. Ý cháu thế nào ?
Phương Phi ngập ngừng:
- Cháu hơi bất ngờ vì không nghe anh Hãn nói gì về chuyện này.
Bà Nhận cười xòa:
- Hãn không thích nên đâu nói năng gì:
- Tại sao Hãn không thích ? Cô biết chứ ?
- Chắc nó không muốn xa Thiên Ân.
Phi nuốt nghẹn xuống. Cô bấu chặt điện thoại đến mức tê cả 5 đầu ngón tay.
Bà Nhận kể lể:
- Khổ lắm cháu ạ. Hãn yêu Ân đến phát cuồng. Nó bả đã xa con bé 4 năm, bây giờ nó không muốn xa thêm ngày nào nữa hết.
Phi liếm môi:
- 2 người giận nhau hoài mà cô. Lần này anh Hãn nói sẽ chia tay luôn.
Bà Nhận cười trong máy:
- Yêu chừng nào, giận chừng nấy. Chắc cháu và bạn trai cũng vậy phải không ? Này! Dắt bạn về giới thiệu với gia đình đi chớ Phi. Cô cũng muốn biết mặt anh chàng của cháu lắm đó.
Phi dở khóc dở cười. Không ngờ bà Nhận vịn vào lời chị Hoài để hỏi cô như vậy. Lỡ như bà hỏi tới nữa, Phi không biết sẽ trả lời thế nào.
May sao bà Nhận đã trở lại vấn đề cũ:
- Cháu sẽ giúp cô thuyết phục Hãn chứ ?
- Vâng, cháu sẽ cố:
- Bắt đầu ngày mai