XtGem Forum catalog
Ai Bắc Nhịp Cầu

Ai Bắc Nhịp Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322503

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

dửng dưng. Thiên Ân không giấu ai nỗi buồn vì lẽ loi của mình. Ân còn trẻ thích đi chơi với người yêu , thích được chiều chuộng , đưa đón , khổ sao Hãn không làm đưỢc điều đó. Ân buồn rầu cũng phải. Nhưng lẽ ra thay vì vào bar uống rượu , than buồn và nhảy nhót , Ân nên đến cạnh Hãn để an ủi , chăm sóc , chia sẻ, cô cũng không làm được điều đó , vậy cô có yêu anh đâu ? Rõ ràng Thiên Ân chỉ sống cho bản thân. Cô cứ giận anh rồi tự làm lành. Hãn có cảm giác mình là bến đỗ sau cùng khi Ân không còn chỗ nào vui chơi nên đành ghé vào cho đỡ buồn , chớ anh chả là gì với Ân cả. Có vậy mà lâu nay Hãn không nhận ra điều đó , anh đúng là bảo thủ đến u mê.

Thật ra , cứu cánh của đời anh chính là Phi kìa. Hãn hăm hở bước theo cô về phía giàn lan , nơi có những chậu lan thuỷ tiên đang ra từng chùm hoa trắng thơm ngát.

Hãn bước nhanh , đều và mạnh mẽ đến mức Phi phải quay lại nhìn. Rồi như 1 cầu thủ cô bước thụt lùi phía trước anh.

Giọng trong vắt niềm vui , cô reo lên:

- Hay quá! Cố lên, cố lên ..

Vừa reo , Phi vừa đếm tới khi lưng cô đụng giàn hoa nên phải dừng lại trong lúc Hãn cứ sừng sững bước tới ..

Mắt Phương Phi hoa lên khi Hãn dừng lại trước mình. Anh cúi xuống , mắt yêu thương nhìn cô , giọng trầm hẳn vì xúc động:

- nếu không có em , chắc anh mãi mãi ngồi 1 chỗ. Anh phải làm gì để cám ơn em ha? Phương Phi ?

Bất giác tim cô đập mạnh , người như run lên. Phi ấp úng:

- Anh khoẻ mạnh , đi lại bình thường và sống thật hạnh phúc là em vui lắm rồi. Anh nghĩ tới ơn nghĩa làm gì , khi em đã là em gái anh.

Hãn hơi khựng lại, khi Hãn nhận ra trái tim mình không còn chỗ nào cho Thiên Ân vì đã chứa đầy những tình cảm thật dịu dàng trong sáng cho Phương Phi , thì cũng chính lúc Phi nhắc Hãn nhớ cô chỉ là em gái anh.

Hãn không rời gương mặt Phi:

- Nhưng em không phải là em gái anh , em chính là điều ước mà anh không dám ước ..

Phương Phi sửng sốt vì cái nhìn của Hãn. Nó dịu dàng , đắm đuối nhưng cũng đầy đau đớn lẫn yêu thương. Anh đang nó gì vậy ? phi bối rối , hoang mang và sợ hãi. Lớp vỏ bướng bỉnh mà Hãn đã bảo là rất mỏng manh của Phi dường như vỡ rồi khi cô được nghe những lời của Hãn.

Giọng Hãn trầm hẳn xuống:

- Lâu nay anh luôn tự hào với bản thân với mọi người rằng mình có 1 tình yêu quá đẹp , 1 tình yêu hoàn hảo. Sự thật đúng như vậy , nếu như tai nạn không xảy đến với anh cách đây 1 năm , anh cứ tưởng Ân là điểm tựa của mình , nhưng thật ra Ân chỉ là điểm tựa ảo .. Em mới chính là cuộc sống của anh , nhưng anh luôn phủ nhận điều đo vì anh quá tự cao , nghĩ rằng em không xứng.

Hãn tha thiết:

- Giờ thì anh tỉnh mộng rồi Phi ạ. Đột nhiên anh thấy sợ vì biết khi anh bình phục , em sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa. Nếu thế thà anh cứ như vầy ..

Phương Phi đưa 2 tay lên để trấn an Hãn:

- Anh .. anh bình tĩnh lại đi. Anh hơi xúc động khi bất ngờ đi được 1 đoạn dài ngoài sức tưởng tượng , nên .. nên mới đưa em lên tới tận mây xanh như vậy , chớ em biết với anh , chi. Ân là số 1. 2 người xứng đôi lắm ..

Nói tới đó , cô? Phi như nghẹn lại , cô vốn không quen nói dối mà ..

Hãn bấu chặt vào vai Phi:

- Có thật anh và Ân xứng đôi lắm không ?

- Thật mà! Ai lại không thấy điều đó. Cô Nhận đang chờ anh bình phục để tổ chức đám cưới hỏi. Cô vẫn tâm sự với bà nội em như vậy. Em đang chờ dự đám cưới của anh chị đây.

Hãn nói:

- Em nói dối.

Phi yếu ớt:

- Để làm gì khi chuyện đó không liên quan tới em:

- Thật là không liên quan tới em không ? Hãy nhìn vào mắt anh và trả lời.

Im lặng 1 vài giây , Phương Phi chậm chạp ngước lên , khẳng định:

- Thật!

Hãn lắc đầu:

- Không thể nào! Em rất quan tâm anh cơ mà.

Dứt lời , anh cúi xuống thật sát mặt Phi:

- Với anh , Thiên Ân không còn là số 1 nữa , em phải biết như vậy.

Phương Phi nóng bừng cả người , cô không dám đẩy Hãn ra , cũng không dám cựa quậy vì sợ anh ngã , đã vậy cô còn thấy sợ thấy đôi mắt đắm đuối của Hãn. Đôi mắt ấy khiến Phi rối cả lòng mà sao dưỜng như anh chả để ý tới điều đó nhỉ? Anh không biết cô đang muốn chết vì anh sao ?

Lúc Phi còn hoang mang , thắc mắc , Hãn đã nói tiếp:

- Với anh , bây giờ chỉ có em , mỗi mình em thôi, Phi ạ. Anh yêu em.

Phương Phi đờ ra như pho tượng. Cô khép mi lại khi thấy gưƠng mặt Hãn kề sát mình. Cô nghe anh thầm thì tên cô rồi môi anh đặt nhẹ lên môi mình.

Nụ hôn của Hãn thoảng nhanh như gió , nhưng lại đủ lâu khiến Phi chới với. Phi như quên đi tất cả: Bà nội , ba mẹ, chi. Hoài , dưỜng như đang ở thế giới khác , và Phi lại ở thế giới khác chỉ có cô và Hãn.

Đẩy anh ra , cô liên tưởng đến gương mặt kênh kiệu của Thiên Ân. Dầu sao Ân cũng đang tồn tại cơ mà. Rồi đôi mắt thâm quầng nhưng nghiêm nghị của bà Nhận ..

Phương Phi cuống lên , cô ấp a ấ úng:

- đừng nói thế , em sợ lắm .:

- Sao lại sợ ? Ai lại sợ tình yêu hở nhỏ?

Phi khổ sở:

- Em không muốn anh .. anh yêu em , dù đó là .. là điều ước em luôn giấu trong tim.

Hãn mỉm cười. Anh thương quá vẻ cuống quýt của Phi. Cô đã làm rơi hết mọi sự ngang bướng thường ngày khi thổ lộ lòng mình rồi. Nhìn gưƠng mặt ửng đỏ của Phi , Hãn biết cô bé đang sắp khóc tới nơi.