Snack's 1967
Ai Bắc Nhịp Cầu

Ai Bắc Nhịp Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322362

Bình chọn: 10.00/10/236 lượt.

, cháu nhé. Cô đặt hết hy vọng vào cháu đó. Nếu Hãn đồng ý, co không quên công của cháu đâu. Ráng giúp cô Phi nhé. Thôi, cô ngưng đây ..

Phi gác máy và nghe Thư Hoài hỏi:

- Không có chuyện gì chứ ?

- Không.

Phi trả lời với tất cả chua xót. Mưa vẫn đều hạt. Cô bỗng nhớ tới khúc ca cùng nghe với Cần trong quán chiều nào.

"Ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ta nghe chơi vơi ..".

Lòng Phi đang chơi vơi buồn, buồn rơi rơi như mưa ngoài hiên. Cô chợt hiểu mình đã lớn, đã trở thành 1 ai đó khác mình hôm qua, để nhận ra cuộc sống luôn có 2 mặt. Hãn vùi mặt mình vào tóc Phi và để mặc tâm trí bồng bềnh theo mùi hương cỏ. Mới bên Phi không bao lâu, nhưng anh đã yêu mê mẫn mùi tóc cô. Cái mái tóc ngang vai đẹp hơn bất cứ mái tóc quảng cáo dầu gội đầu nào trên tivi đã khiến anh thèm vùi mặt vào mỗi lần cạnh nhau. Trước đây, Hãn chỉ thầm ao ước, giờ thì điều đó với anh đã là hiện thực tuyệt vời. Tuyệt vời như được hôn Phi vậy. Tình yêu mới khiến Hãn hồi sinh. Hãn đã vượt qua cú sốc quá mạnh đó để có lại cảm giác yêu và khao khát được yêu. Phương Phi đáp ứng tình yêu của anh với tất cả dịu dàng, vụng dại nhưng không kém nồng nàn say đắm. Với 2 người những buổi tập luyện chính là khoảng thời gian ở thiên đường hạnh phúc.

Hãn thầm thì bên tai cô:

- Anh mơ 1 ngày không xa anh sẽ bế em trong tay và xoay vòng đến lúc nào em năn nỉ anh mới thôi. Mà anh không thôi suông đâu. Lúc đó anh sẽ đặt em xuống thảm cỏ xanh êm như nhung và sẽ hôn đến lúc em ngạt thở mới thôi.

Phương Phi lim dim mắt:

- Thảm cỏ êm như nhung đó chắc chỉ có trong cổ tích, nên em không sợ ngạt thở đâu.

Mắt Hãn tinh quái:

- Thật không ? Để anh thử nhé.

Phi kêu lên:

- Coi chừng có chị B .. Ờ ..

Phi chưa nói dứt câu, Hãn đã khóa môi cô bằng nụ hôn dài đắm đuối khiến Phi phải ngửa đầu ra để thở.

Hãn đưa tay âu yếm vuốt má Phi:

- Đã sợ anh chưa ?

Phi phụng phịu:

- Chỉ giỏi ăn hiếp người ta. Ghét!

Hãn trêu cô:

- Anh không ăn hiếp, chắc em còn ghét anh hơn nữa.

Mặt nghiêm lại, Hãn nói tiếp:

- 1 lát nữa anh cũng đi rồi, có muốn ghét cũng huề.

Phương Phi áp mặt vào ngực anh. Buổi sáng ở sân nhà Hãn vẫn nồng nàn hương lan thủy tiên, cô và anh ngồi đã lâu trên ghế đá, nói những chuyện đâu đâu rồi hôn nhau, hôn nhau mãi. Nãy giờ không ai nhắc đến thời gian vì ai cũng sợ phải xa nhau. Phi tốn biết bao nhiêu công sức thuyết phục Hãn mới đồng ý đi Singapore điều trị tiếp cho đôi chân hồi phục hoàn toàn.

Anh viện lý do không cần thiết vì anh tin anh sắp đi lại bình thường. Anh sợ đi xa, sợ chia cách .. Thế là Phi giận, cô nhắc lại lời bà Nhận hôm nào: "Hãn không muốn xa Thiên Ân. Hãn yêu con bé đến phát cuồng", để gài Hãn vào thế. Anh thua cuộc để chứng tỏ anh yêu Phi chớ chẳng còn tình ý gì với Thiên Ân.

Vậy là lát nữa Hãn sẽ đi. Khi trở về, anh thừa sức bế Phi trong tay và xoay vòng y như trong phim. Chỉ tưởng tượng như vậy thôi, Phi đã thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Cô tạm quên những khó khăn của gia đình để có những giây phút bình yên bên Hãn.

Giọng anh ngập ngừng:

- Anh muốn thưa với mẹ chuyện của mình trên đường ra sân bay.

Phi đưa tay lên môi anh:

- Đâu cần phải vội như vậy. Cô Nhận vẫn nghĩ anh và chị Ân, nói ra lúc này cô sẽ hẫng. Em sẽ thấy ngại khi gặp cô. Vào lúc không anh kế bên:

- Rồi trước sau gì mẹ cũng biết:

- Ngay bây giờ không nên. Em xin anh đó.

Hãn lắc đầu:

- Đúng là phụ nữ. Yêu mà cũng giấu kín, trong khi anh muốn hét lên cho cả thế giới biết em là của anh.

Phương Phi nói:

- Trong suy nghĩ của họ, chị Ân mới là của anh ..

Hãn bẹo mũi Phi:

- Tại em muốn thế mà ..

Phương Phi nhìn anh:

- Có thật là từ hôm có cả anh Cần tới nay, anh và chị Ân không còn .. qua lại với nhau không ?

Hãn nhíu mày:

- Sao lại hỏi anh chuyện đó vào lúc này nhỉ ? Anh chỉ có 1 trái tim. Hiện tại nó thuộc về em.

Phi tủm tỉm cười. Trái tim anh thuộc về em và ngược lại. Cô thích được nghe những lời ngọt ngào đó vô cùng. Hãn đã thôi cộc lốc, hết hầm hừ với Phi, thay vào đó môi anh luôn là mật ngọt, khiến cô say. Với anh, Phi đã thôi bướng bỉnh. Cô dịu dàng, khép nép như 1 cô thỏ bông ngơ ngác. Tình yêu làm người ta thay đổi. Phi là 1 điển hình. Với Hãn, cô không đặt mình vào 1 ranh giới nào như cô từng đạt ra cho Cần. Cô không tin bà Nhận sẽ phản đối tình yêu của cô và Hãn. Cô thực tế hay ảo tưởng nhỉ ?

Mỉm cười, Phi bá cổ Hãn và nhìn sâu vào mắt anh khiến Hãn phải hỏi:

- Gì thế ?

Phương Phi nói thật khẽ:

- Để nhớ từng chút 1 gương mặt dễ ghét.

Hãn cúi xuống:

- Chỉ bằng mắt thôi thì không nhớ hết được đâu cô bé.

Phương Phi khép mi lại. Nụ hôn này lại nối tiếp nụ hôn kia để bù những lúc xa nhau và cũng để nhớ về nhau. Cô nghe giọng Hãn thì thầm:

- Em thấy chưa ? Sẽ không bao giờ quên..

Phi nhìn đồng hồ. Hãn không muốn cô đưa anh đi vì anh .. kiêng đưa tiễn. Cho nên xem như 2 người chia tay từ đây. Cô Nhận sẽ từ công ty về rồi cùng Hãn ra sân bay.

Phương Phi giật mình khi nghe tiếng kèn ôtô ngoài cổng. Hãn sắp xa cô rồi. Hãn sắp xa cô rồi. Chỉ nghĩ thế thôi, cô đã bàng hoàng. Sao lại .. cải lương dữ vậy. Anh đi giỏi lắm 1 tháng thôi. Bị