
nghĩa là đại diện cho quân Dự Châu phản quốc, như vậy thì cùng với các
ngươi và toàn bộ quân Dự Châu đâu có liên quan gì đến nhau? Chúng ta
ngàn dặm bôn tập, đồng sinh cộng tử, không nói đến tình riêng giữa Dịch
Chi cùng các vị, chúng ta chỉ nói đến đại nghĩa, tuy rằng tướng sĩ Thanh Châu, Dự Châu là hai quân hệ(2), thì với thân phận của chúng ta, đầu
tiên phải là binh sĩ Đại Hạ, quân nhân Đại Hạ. Chúng ta giữ, không phải
chỉ một thành trì, bảo vệ cũng không phải là dân chúng của một thành
trì, cái chúng ta giữ chính là giang sơn xã tắc Đại Hạ, cái chúng ta bảo vệ chính là ngàn vạn con dân Đại Hạ! Chẳng lẽ đơn giản chỉ là một Thạch Đạt Xuân, sẽ khiến liên quân Thanh Dự phải phân chia hay sao? Ai chẳng
biết là cho dù ở bất cứ đâu, các tướng sĩ chết trận ở ngoài thành đều là những chàng trai ưu tú, là những người con trung nghĩa của Đại Hạ!”
Nói xong một phen, chư tướng trong
trướng đều đã lệ nóng dâng đầy trong mắt. Trương phó tướng run run
miệng, cúi người bái một lễ, nói không nên lời: “Có những lời này của
tướng quân, các huynh đệ đã hy sinh trong trận đánh này cũng không uổng
phí.”
Thương Dịch Chi vội vàng nâng Trương
phó tướng dậy, rồi đưa mắt sang nhìn người bên cạnh một cái, mọi người
vội vàng đỡ những tướng lĩnh đang quỳ trên mặt đất đứng lên. Thương Dịch Chi nói: “Trương phó tướng, nếu như tín nhiệm Dịch Chi, vậy thì không
nên phân chia liên quân Thanh Dự nữa, mặc kệ là quân Thanh Châu hay quân Dự Châu, chúng ta đều là tướng sĩ Đại Hạ, không có gì phân biệt.”
Trương phó tướng ra sức gật đầu. Vẫn
đứng ở một bên không nói gì, Từ Tĩnh đột nhiên cười nói: “Nếu hai quân
kết hợp làm một không chia tách, như vậy thì cũng không nên gọi cái gì
là quân Thanh Châu hay quân Dự Châu nữa.”
Bên cạnh, một gã tướng lĩnh Thanh Châu hỏi: “Không gọi là quân Thanh Châu và quân Dự Châu thì nên gọi là gì?”
Từ Tĩnh vuốt râu nhìn về phía Thương Dịch Chi, cười nói:“Cái này cứ nghe theo chủ kiến của tướng quân là được.”
“Điều này……” Thương Dịch Chi vẫn là có chút do dự.
Mấy tướng lĩnh quân Dự Châu thấy thế, nhất tề ôm quyền nói: “Ta về sau sẽ chỉ nghe theo tướng quân, thỉnh
tướng quân vì hai quân mà thay tên!”
Thương Dịch Chi thoáng cân nhắc một
lát, rồi nói một cách rành mạch: “Được, nếu mọi người đã xem trọng Dịch
Chi, vậy thì gọi là quân Giang Bắc đi! Từ nay về sau sẽ không còn quân
Thanh Châu và quân Dự Châu nữa, chỉ có quân Giang Bắc.”
Chúng tướng cùng đồng thanh nhất trí.
Thương Dịch Chi sắc mặt nghiêm túc,
hướng mọi người ôm quyền thi lễ, nghiêm mặt nói: “Thu phục lại đất đai
Đại Hạ đã mất hoàn toàn dựa vào các chư quân !”
Ban đêm, bên trong thành phủ Dự Châu, phu nhân của Thạch Đạt Xuân bưng bát cháo nhỏ đi vào thư phòng của
trượng phu, thấy trượng phu vẫn còn ngồi ngẩn người ở trước bàn, liền
đặt bát cháo xuống, ôn nhu nói: “Lão gia, ăn một chút đi, mặc kệ như thế nào cũng phải ăn một chút gì đi.”
Thạch Đạt Xuân chậm rãi lắc lắc đầu,
hai mắt Thạch phu nhân đỏ hoe, cố gắng kìm giữ giọt lệ trong hốc mắt,
thấp giọng năn nỉ: “Lão gia, thân thể ngài sắp không chịu được nữa rồi,
ngài ăn một chút đi, cho dù là vì…… Ngài cũng phải ăn một chút đi,
ngài……”
Thạch Đạt Xuân chậm chạp hé môi, liếc mắt đề phòng nhìn ra ngoài cửa, rồi hỏi: “Người phóng hỏa kia thế nào rồi?”
“Khâu đại nhân…… tự sát rồi, phòng hồ sơ đều bị cháy hết, lửa còn lan đến khố phòng(3), khiến quần áo mùa
đông đều bị đốt thành tro.”
“Chết là đáng lắm!” Thanh âm của
Thạch Đạt Xuân lạnh lùng, cứng rắn, trên mặt cũng là một vẻ bi phẫn,
thân hình run rẩy, nói: “Ông ta chỉ dùng một cây đuốc mà đã đem tất cả
văn kiện quan trọng của thành Dự Châu ta đốt sạch sẽ, chết đi thật ra
lại quá tiện nghi cho ông ta.”
Thạch phu nhân cuống quít nắm lấy bả
vai run rẩy của trượng phu, ghé vào tai ông ta thấp giọng nói: “Lão gia, ta đều biết, đều biết cả mà, ngài đã phải chịu ủy khuất, phải chịu khổ
rồi.”
Thạch Đạt Xuân ảm đạm lắc lắc đầu,
không nói gì, ông ta không khổ, so với việc hy sinh vì nghĩa của quan
thư ký mà nói, ít nhất ông ta vẫn còn sống, tuy rằng phải mang cái mũ
Hán gian(4) trên đầu, tuy rằng bị dân chúng trong thành mắng là lão tặc, nhưng ông ta không khổ, bởi tất cả đều là vì Đại Hạ. Ông ta hiện lo
lắng chính là, không biết những thứ vật tư kia có an toàn đưa lên núi
hay không, không biết Thương Dịch Chi có thể thu phục được tướng lĩnh Dự Châu của mình hay không.
Ẩn quân vào núi, đây là chuyện ông ta chưa từng nghĩ tới. Đưa quân lên núi chẳng phải là thành thổ phỉ hay
sao? Bọn họ có thể thật sự trở thành quân trộm cướp hay sao? Bọn họ thật sự có thể thu phục lại Dự Châu, thậm chí là toàn bộ vùng Giang Bắc sao? Thạch Đạt Xuân không phải là không hoài nghi, nhưng ông ta không có sự
lựa chọn nào khác.
—————————————–
Mùa đông năm Thịnh Nguyên thứ hai,
Thành Tổ đưa quân lui vào trong dãy núi Ô Lan, tự xưng là quân Giang
Bắc. Ban đầu, trong triều không hiểu, răn dạy rằng: Dẫn binh vào núi,
chiếm núi xưng vương, binh tướng thành phỉ. Khiến người người dị nghị.
Thành Tổ chỉ cười: Đúng là kẻ nông cạn, thiển