XtGem Forum catalog
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328064

Bình chọn: 7.00/10/806 lượt.

phản ứng đầu tiên, mặt đanh lại, lên tiếng mắng: “Vô liêm sỉ, dám cùng

trưởng quan nói như vậy sao! Gia gia ngươi, còn không lôi hắn xuống cho

ta, con mẹ nó, ta xem hắn đúng là nhàn rỗi quá rồi. Đi mau, đi mau, con

mẹ nó, giải tán hết cho ta, còn đứng đó làm gì, đứng làm gì! Thát tử còn không biết khi nào thì sẽ đến, tướng quân đã giao phó, con mẹ nó, nếu

thát tử mà lọt qua được núi Tây Trạch của chúng ta, thì tất cả đem đầu

đi mà gặp tướng quân!”

Lục Cương vung tay lên, thân binh

liền đẩy A Mạch phủ phục xuống, A Mạch không cầu xin tha thứ, cũng không giãy dụa, chỉ trầm mặc ở đó. Trong lòng Lục Cương càng tức giận, thầm

nghĩ phải làm thế nào với thiếu gia này đây, tướng quân cũng không nói

là sẽ để hắn ta quay về, chẳng lẽ để lại và phải cung kính với hắn sao?

Anh ta đi vòng vo tại chỗ hai vòng, cuối cùng tức giận mắng: “Được rồi,

được rồi, thả hắn ta ra, cho hắn mang theo vài người đi ra ngoài núi

cảnh giới, không được để cho thát tử tiến vào.” Nói xong lại trừng mắt

nhìn gã đội trưởng đội hai, tức giận nói: “Con mẹ nó, cũng đừng để cho

lão tử biết được kẻ nào giở trò quỷ sau lưng lão tử!”

Viên đội trưởng trực tiếp quản lý A

Mạch thấy thế, vội vàng đánh mắt về hướng A Mạch, cho nàng về đơn vị.

Hắc Diện bị câu nói vừa rồi của A Mạch làm cho mất hết cả mặt mũi, vốn

không muốn từ bỏ ý đồ, nhưng thấy Lục Cương đang vô cùng tức giận thì

cũng biết là không nên trở mặt cùng Lục Cương, dù sao chức vị của Lục

Cương cũng là chính quan, mà anh ta lại là cấp phó. Cho nên mặc dù biết

rõ Lục Cương che chở cho tên tiểu bạch kiểm kia, nhưng cũng đành phải

tạm thời bỏ qua, nhưng cũng nhớ kỹ khẩu khí này của nàng.

A Mạch trở lại đội ngũ, trên khuôn

mặt mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng trong tâm tư thì lại vô cùng kinh hoàng, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, không biết từ khi nào mà sau

lưng đã toát ra một thân mồ hôi lạnh. May mà nàng thành công, nếu không

thì không biết sẽ xảy ra kết cục gì. Giờ nghe Lục Cương cho nàng mang

binh xuống núi cảnh giới, nàng liền cảm thấy vô cùng khoan khoái mà dẫn

mấy người trong ngũ xuống núi đi gác.

Sau khi Thương Dịch Chi dẫn binh lui

về hướng tây, Chu Chí Nhẫn từng phái kỵ binh truy kích, lại trúng phải

mai phục của Thương Dịch Chi, kỵ binh tổn hại không ít. Sau lại cảm thấy trong tay Thương Dịch Chi chẳng qua chỉ có hơn hai vạn người, cũng

chẳng làm nên đại sự gì, cho nên cũng không quá chú ý nữa, toàn tâm tiếp quản Dự Châu, một lòng một dạ chuẩn bị quay lại tấn công Thái Hưng, chỉ cần chiếm được thành Thái Hưng, thì toàn bộ vùng Giang Bắc chính là vật nằm trong lòng bàn tay. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là hạ Dự Châu

trước, sau sẽ lấy Thái Hưng. Dựa theo kế hoạch sớm định ra thì Trần Khởi sẽ lãnh binh từ Tĩnh Dương tới Dự Châu, Chu Chí Nhẫn đồng thời từ vùng

thượng Bắc tiến đến, đại quân khép lại, nhanh chóng đánh hạ Dự Châu.

Nhưng không ngờ khi thực thi kế hoạch lại có đột biến. Tại Dã Lang Câu, A Mạch đột nhiên xuất hiện, khiến tâm thần Trần Khởi đại loạn, đến nỗi

đại bại ngoài ý muốn phải chạy về Tĩnh Dương. Nơi này Chu Chí Nhẫn do có Thạch Đạt Xuân phản quốc dâng thành mà không tốn chút công sức nào

chiếm được Dự Châu, cho nên nhắc tới thế sự cũng thấy thật nực cười.

Về sau, Trần Khởi chỉnh đốn lại binh

Bắc Mạc, chia đại quân thành ba đường đến hội ngộ ở Dự Châu. Trần Khởi

biết Thương Dịch Chi đã quyết đoán đưa quân theo hướng Tây tiến lên dãy

núi Ô Lan, sắc mặt rất không tốt, có chút không vừa ý hỏi Chu Chí Nhẫn:

“Trong tay ngài có vô số kỵ binh, sao còn thả cho Thương Dịch Chi vào

được núi Ô Lan?”

Chu Chí Nhẫn thân là danh tướng Bắc

Mạc, thành danh đã hai mươi mấy năm, hiện tại trước mặt bao nhiêu vị

tướng lãnh trong quân, lại bị Trần Khởi, một chủ soái còn trẻ tuổi như

vậy, hỏi không một chút khách khí, trên mặt liền có chút không nhịn

được. Ông ta còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy một tướng quân đương

tuổi thanh niên đứng bên cạnh đột nhiên cười nhạo một tiếng, nói: “Việc

này chẳng thể trách Chu lão tướng quân được, Thương Dịch Chi quỷ kế đa

đoan, hai vạn kỵ binh của Phó Hướng không phải đều bị hủy ở trong tay

của anh ta sao? Nếu không thì đâu có trận phục kích ở Dã Lang Câu, nên

việc không nghĩ tới anh ta sẽ tiến lên núi Ô Lan thì cũng tính làm cái

gì, ngài nói có đúng không, đại soái?”

Người vừa nói chuyện tuổi không lớn,

chắc cũng chỉ hơn hai mươi, trên mặt là một biểu tình tựa tiếu phi tiếu, đuôi lông mày khẽ nhếch lên thật ngả ngớn, chính là người đã giết chết

mười lăm vạn biên quân Nam Hạ, Sát tường Thường Ngọc Thanh!

Thường Ngọc Thanh xuất thân danh môn

Tây Mạc, trong một bộ tộc mà từ trước đến nay đã có tới ba mươi bảy vị

tướng quân, thật có thể nói là con nhà danh tướng, trong quân đội Bắc

Mạc là một gia tộc có thế lực thập phần cường đại. Mà Thường Ngọc Thanh

lại là một đại diện trẻ tuổi ưu tú nhất của Thường môn, năm ấy mới mười

tám tuổi đã một mình lãnh binh tiêu diệt sa phỉ hoành hành Mạc Bắc suốt

hai mươi mấy năm, nhờ thế mà danh tiếng chấn động khắp ba quân, cùng với Phó Hướng, cũng xuất thân c