
u lên: “Tiểu nhân không dám!”
Hắc Diện vẫn không buông tha, gắt
lên: “Có đúng là không dám không, gia gia ngươi, ngươi lớn lên giống đàn bà, lá gan cũng giống đàn bà ?”
A Mạch trên mặt xanh trắng biến ảo,
có lẽ là có tật giật mình, nàng hận nhất chính là người khác nói nàng
lớn lên giống đàn bà. Hiện tại nghe Hắc Diện ở nơi đây kêu gào, A Mạch
cắn chặt răng, nắm loan đao bên hông định tiến lên. Lục Cương nhanh mắt
nhìn thấy, thầm nghĩ tiểu gia gia nhà ngươi, lại muốn gây chuyện gì a,
liền khiển trách A Mạch: “Đứng lại! Ngươi còn dám đi lên!” Rồi anh ta
lại vội vàng kéo tay áo Hắc Diện, gượng cười nói: “Hắc Diện, Hắc Diện,
nổi giận với một tiểu tử làm gì, hắn ta bất kính với ngươi thì phạt hắn
ta là được, không đáng phải tự mình động thủ.”
Một quan quân bên cạnh cũng đi lên
kéo anh ta, ghé vào lỗ tai anh ta thấp giọng khuyên nhủ: “Hắc Diện, đừng náo loạn, đừng thấy hắn ta chỉ là một Ngũ trưởng nho nhỏ mà coi thường, hắn ta thật ra chính là một quân nhân nổi danh, chính là Ngọc Diện La
Sát đã chém chết hai mươi ba tên thát tử tại Dã Lang Câu đấy!”
Lục Cương nghe vậy liền hung hăng
liếc người nọ một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ lại có kiểu khuyên can như
ngươi sao? Ngươi sợ lão hắc tử này lửa giận chưa đủ lớn phải không? Quả
nhiên, lời này vừa nói không khác gì dùng dầu để cứu hoả, một chậu vừa
hắt ra, chẳng phải cháy càng lớn hay sao! Hắc Diện vốn lỗ mãng, lập tức
lại hưng phấn đứng lên, anh ta vốn nổi danh dũng mãnh, rất thích cùng
người khác so tay đọ chân, đã sớm nghe nói trong chiến dịch Dã Lang Câu, trong quân đội Thanh Châu nổi lên một tên lính dũng mãnh vô địch, vẫn
muốn được trực tiếp giáp mặt một lần, không ngờ hôm nay đụng phải ở đây, đâu có lý nào lại bỏ qua.
A Mạch cũng bị người bên cạnh kéo
lại, nàng vốn không muốn gây chuyện, huống chi đối thủ lại là phó doanh
quan mới tới, vì thế liền quay xuống dưới, trở lại đội ngũ không nói lời nào. Ai ngờ Hắc Diện lại không chịu bỏ qua, liền hất Lục Cương ra,
hướng về phía A Mạch khiêu khích nói: “Gia gia ngươi, nếu không phải là
loại tiểu bạch kiểm, có can đảm thì lên đây đọ quyền cước với ta.” Nói
xong lại quay đầu nhìn Lục Cương nói: “Lục đại nhân, không sao đâu, ta
chỉ cùng hắn đọ quyền cước thôi, đều là hán tử trong quân, luận bàn
quyền cước cũng là chuyện thường, hắn ta như thế này không phải là bất
kính, nếu hắn ta không động thủ mới là đem Hắc Diện ta không để vào
trong mắt!”
Lục Cương trong lòng vô cùng bực bội, thầm nghĩ có người nào lại luận bàn quyền cước ngay trước mặt mọi người trong toàn doanh như ngươi không? Nhưng Hắc Diện đã nói như vậy, khiến
cho anh ta cũng không có cách nào khác, chỉ tức giận đứng đó. Tên đội
trưởng vừa rồi khuyên Hắc Diện lại đề nghị: “Đại nhân, nếu là luận bàn
quyền cước, vậy thì để cho A Mạch đi lên thể hiện thân thủ một chút đi.”
A Mạch lạnh mặt nhìn quan quân kia,
biết anh ta chính là đội trưởng đội hai, vốn dĩ là thủ hạ của tên đội
trưởng đã bị nàng giết chết. Sự việc xảy ra như ngày hôm nay, hiển nhiên là do anh ta cố tình châm ngòi, thổi gió.
Lục Cương trong lòng cũng hiểu được
là tại sao, nhưng trong trường hợp này lại không thể nói ra, đành phải
cắn chặt răng, khoát tay về phía A Mạch, nhẫn tâm gọi: “A Mạch, ngươi
lại đây.”
A Mạch bình tĩnh tiến lên phía trước, vững chắc đứng ở một bên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhìn đám người Lục Cương.
Mắt thấy nhất định sẽ luận võ, binh
lính bên dưới lập tức lên tinh thần, thấp giọng bàn tán, nói nhất định
là vị “Bạch” đại nhân cao lớn thô kệch sẽ thắng, có người lại nói danh
tiếng của A Mạch không phải do đồn thổi mà có, nếu có thể chém chết hai
mươi ba tên thát tử, vậy thì tất nhiên cũng phải có bản lĩnh riêng. Đám
người Vương Thất, Trương Nhị Đản trong ngũ không khỏi có chút lo lắng
thay cho A Mạch, nhưng đồng thời cũng lại hy vọng A Mạch sẽ thắng, để
cho bọn họ cũng có chút mặt mũi, nhưng cũng lo rằng vóc dáng của A Mạch
thế này thì có lẽ không phải là đối thủ của Hắc Diện.
Lục Cương cười gượng hai tiếng, đưa
tay thân thiết vỗ vai Hắc Diện, cười nói: “Nếu Hắc Diện nhất định muốn
luận bàn, vậy thì đọ qua vài lượt quyền cước đi, nhưng đều là huynh đệ
trong quân, không được để người nào bị thương.”
Hắc Diện đĩnh đạc khoát tay, nói: “Đại nhân yên tâm, lão Hắc trong lòng đều biết.”
Ai ngờ A Mạch lại hai tay ôm đao, cao giọng nói: “Bẩm đại nhân, A Mạch sẽ không so quyền cước.”
Lời này vừa nói ra, tất cả nhất thời
tĩnh lặng, Hắc Diện đột nhiên hắc hắc nở nụ cười, cố ý khiêu khích A
Mạch: “Ngọc Diện tiểu la sát, ngươi không so quyền cước, vậy định so cái gì? Chẳng lẽ là thêu hoa?”
Lập tức cả đám người liền bộc phát ra một trận cười to, A Mạch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chờ tiếng cười dưới
đài nhỏ dần, mới lạnh lùng nói: “Làm đại nhân phải thất vọng rồi, A Mạch cũng sẽ không thi thêu hoa. A Mạch chỉ biết giết người, đao ở trong tay của A Mạch không phải dùng để hoa chân múa tay, mà chỉ dùng để giết
người.”
Mọi người nghe vậy liền sửng sốt, đều bị sát khí trong lời nói của A Mạch ép cho cứng người lại. Lục Cương