
hâu, không hẹn mà
gặp sự ngăn trở của kỵ binh Bắc Mạc. Kỵ binh Bắc Mạc một kích phóng tới, quân Nam Hạ hướng về phía thành mà phá vây, trước mắt đã thấy sắp phá
được điểm xung yếu trong phòng tuyến của đại quân Bắc Mạc thì trong
thành Dự Châu đột nhiên có đám cháy, khói đặc bốc cao đến tận trời. Đồng thời, trong thành thả lên mấy con diều, trên có viết mấy chữ rất lớn:
Thạch đi theo địch, trong thành có trá!
Thấy vậy, trận địa quân Nam Hạ đại
loạn, không nghĩ tới chính chủ tướng Thương Dịch Chi mới hai mươi ba
tuổi lại gặp nguy không loạn, bình tĩnh biến hóa trận hình, đổi tiên
phong biến thành hậu vệ, đại quân quyết đoán đi theo phía tây. Lúc này,
vòng vây của người Bắc Mạt chưa kịp khép lại, chỉ đành trơ mắt nhìn quân Nam Hạ theo lỗ hổng mà đi.
Chu Chí Nhẫn không cam tâm, phái kỵ
binh truy kích, lại lọt vào phục kích của kỵ binh Nam Hạ, không ai ngờ
được rằng Thương Dịch Chi lại có thể đem kỵ binh mai phục ở vị trí này,
Kỵ binh Bắc Mạc thương vong thảm trọng, đành để cho Thương Dịch Chi mang theo đại quân thong dong lui vào dãy núi Ô Lan. Vừa vào núi, ưu thế của kỵ binh Bắc Mạc không thể phát huy liền lập tức chậm lại, hơn nữa thế
núi hiểm yếu, địa hình phức tạp, rơi vào đường cùng, Chu Chí Nhẫn đành
phải tạm thời buông tay, tập trung toàn lực tiếp quản thành Dự Châu.
Lui vào trong dãy núi Ô Lan, quân Nam Hạ mới biết được, từ lúc người Bắc Mạt vây thành đến ngày thứ bảy, thủ thành Dự Châu, tướng Thạch Đạt Xuân thấy tình thế không thể chống đỡ
được liền phản quốc đi theo địch, nghênh đón đại quân Bắc Mạc vào thành. Về sau lại giả để Bắc Mạc vây thành nhằm dẫn dụ Thương Dịch Chi đến,
một khi Thương Dịch Chi lĩnh quân đến dưới thành, sẽ bị đại quân Bắc Mạc trong, ngoài giáp công, khi đó anh ta cho dù có là thần tiên hạ phàm
cũng không thể có biện pháp xoay chuyển. May mắn là quan thư ký thành Dự Châu là một trung liệt chi sĩ, đối với hành vi theo địch bán nước của
Thạch Đạt Xuân thập phần khinh thường, đáng tiếc trong tay không có binh quyền, không thể ngăn trở. Về sau lại thấy Thương Dịch Chi lĩnh liên
quân hai châu sắp trúng kế, trong lúc vội vàng liền nghĩ ra một diệu kế, phóng hỏa đốt cháy thủ phủ trong thành, rồi thả vài con diều cảnh báo
Thương Dịch Chi.
Trong trận đánh này, quân Dự Châu
xung phong đi đầu nên thương vong nghiêm trọng, ước chừng tổn hại khoảng bảy, tám ngàn người, nhưng bên quân Thanh Câu của A Mạch hầu như không
có thương vong gì. Sau khi rút lui an toàn, không nói đến những binh
lính Dự Châu bình thường, mà ngay cả các tướng lĩnh Dự Châu nghị sự bên
trong quân trướng của Thương Dịch Chi cảm xúc đều cực kỳ tồi tệ. Bọn họ
như thế nào cũng không thể tin được, trưởng quan của mình thế mà lại
theo địch phản quốc, sau khi mở cửa thành mời địch nhân vào, lại phối
hợp với địch nhân thiết kế phương pháp hại chính quân sĩ của mình. Bọn
họ không để ý đến sinh tử mà quay về hồi cứu Dự Châu, ai có thể ngờ được chủ tướng thành Dự Châu đã bán đứng tất cả bọn họ, như thế này thì bảo
bọn họ làm sao mà chịu nổi.
Khuôn mặt Thương Dịch Chi rất bình
tĩnh, vẻ mặt bình thản nhìn các tướng lãnh trong trướng. Các tướng lĩnh
Thanh Châu có chút tức giận, mặc dù ngại Thương Dịch Chi áp chế không
nói gì thêm, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là muốn mắng người Dự Châu không
biết phân biệt đông tây(1)! Mấy tướng lãnh Dự Châu sắc mặt xanh, trắng
hỗn loạn, đều lộ ra vẻ ủy khuất và xấu hổ, chính là do bọn họ la hét ầm ĩ phải về cứu Dự Châu, ai ngờ thiếu chút nữa khiến cho toàn quân bị diệt
vong.
Phó tướng cầm đầu quân Dự Châu cắn
chặt hàm răng, xốc chiến bào quỳ gối xuống. Thương Dịch Chi vội vàng
tiến đến, vội la lên: “Trương phó tướng, sao lại làm thế? Mau đứng lên
đi.”
Trương phó tướng quỳ trên mặt đất
không chịu đứng dậy, những tướng lãnh Dự Châu cũng quỳ xuống theo anh
ta. Thương Dịch Chi đỡ được người này thì người kia lại quỳ xuống, trong khoảng thời gian ngắn thật là chật vật, vội vàng giục mấy người bên
cạnh: “Còn thất thần ra đấy làm gì! Không mau đỡ các vị đại nhân dậy!”
Mấy người đang quỳ cũng không chịu
đứng dậy, Trương phó tướng nói: “Tướng quân, ta đi theo Thạch Đạt Xuân
đã nhiều năm, có chết cũng không thể ngờ được ông ta lại là một gian tặc theo địch bán nước, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết
chúng ta cũng sẽ không tin. Là tại chúng ta la hét ầm ĩ muốn đi cứu Dự
Châu, thiếu chút nữa hại mọi người mất mạng. Chuyện tới nước này chúng
ta cũng không có gì để nói, thỉnh tướng quân miễn quân chức của chúng
ta. Chúng ta muốn quay trở lại thành Dự Châu, nhất định phải giáp mặt
hỏi Thạch Đạt Xuân cho rõ ràng, sau đó trước thì giết lão tặc kia, sau
lấy cái chết để tạ tội.”
Thương Dịch Chi trầm mặc một lát, hỏi: “Trương phó tướng, ngươi là quân nhân của Đại Hạ, hay là quân nhân của Thạch Đạt Xuân?”
Mấy người kia trăm miệng một lời nói: “Tất nhiên là quân nhân của Đại Hạ!”
Thương Dịch Chi mày kiếm khẽ nhếch
lên, ánh mắt sáng quắc, nói: “Nếu là quân nhân của Đại Hạ ta thì cùng
với Thạch Đạt Xuân đâu có quan hệ gì? Ông ta phản quốc cũng không có