A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327870

Bình chọn: 10.00/10/787 lượt.

nên phải giết thật nhiều thát tử để báo thù cho những huynh đệ đã chết của chúng ta, báo thù cho dân

chúng Đại Hạ của chúng ta!”

Mấy câu nói này khiên mọi người đều dâng trào cảm xúc, vẻ mặt kích động nhìn A Mạch.

A Mạch giơ cao cánh tay lên, gằn từng tiếng nói: “Ta, A Mạch, nguyện từ nay về sau cùng các vị huynh đệ đồng

sinh cộng tử, vinh nhục có nhau, nếu các vị huynh đệ tin tưởng A Mạch

ta, xin mời đưa tay ra đây. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là huynh

đệ khác họ. Ta, A Mạch, nguyện dùng tánh mạng của mình đổi lấy tính mạng của huynh đệ, trên sa trường đao kiếm không có mắt, mặc kệ ai là người

đi trước một bước, thì người nhà của người đó chính là người nhà của các huynh đệ chúng ta, cha mẹ người đó chính là cha mẹ của huynh đệ chúng

ta!”

Nói xong, nàng đưa ánh mắt kiên nghị

nhìn mọi người, có người hoài nghi, nhưng phần lớn là dâng trào nhiệt

huyết hào hùng của nam nhi! Vương Thất là người đầu tiên vươn tay nắm

lấy cánh tay của A Mạch, sau đó liền có cánh tay thứ hai, cánh tay thứ

ba……

Cuối cùng chỉ còn lại Trương Nhị Đản, tất cả mọi người nhìn về phía cậu ta, Vương Thất trợn trừng mắt, A Mạch liền nhìn về phía cậu ta cổ vũ, cậu ta cắn cắn môi dưới, kìm nén giọt

lệ trong mắt, vươn tay lên, há mồm nói: “Ta, ta –” rồi lại nói không nổi nữa, nước mắt vẫn chảy xuống dưới.

A Mạch đẩy vào gáy cậu ta, cười nói: “Thật đúng là một tiểu hài tử!”

Mọi người cười ầm lên, khiến Trương

Nhị Đản không còn xấu hổ nữa cũng cười, cười đến nỗi mặt cũng hồng lên,

nhưng nước mắt lại cố tình không biết nghe lời, từng giọt lăn xuống.

A Mạch lại hỏi về gia cảnh của Ngũ

trưởng, biết được Ngũ trưởng là người Thanh Châu, hơn ba mươi tuổi, vẫn

còn chưa đón dâu, trong nhà chỉ có mẹ già, chỉ trông vào chút quân lương của Ngũ trưởng mà sống qua ngày. A Mạch cũng không khỏi cảm thấy đau

xót, cùng mọi người thương lượng, sau này, mẫu thân của Ngũ trưởng sẽ do mọi người cùng phụng dưỡng, về sau tất cả sẽ đều là như thế, vạn nhất

nếu ai bất hạnh mà hy sinh, thì người nhà của anh ta cũng đều do tất cả

mọi người phụng dưỡng.

Mọi người bàn bạc đến nửa ngày, đã

sớm qua thời gian nghỉ ngơi, nhưng vẫn không thấy trong quân đánh trống

tập hợp, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, A Mạch trong lòng lại mơ

hồ đoán được chút gì đó, nhưng không biết là cái gì, liền cho mọi người

nghỉ ngơi tại chỗ, chờ mệnh lệnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của A Mạch, trong quân đúng là có đại sự xảy ra.

Đầu tháng mười một, trong khi Thương

Dịch Chi đưa binh hành quân theo hướng bắc thì đồng thời, danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn đang vây thành Thái hưng cũng có hành động, ông ta bỏ

Thái Hưng mà chuyển sang vây Dự Châu. Kỵ binh Bắc Mạc dùng tốc độ chớp

nhoáng đã nhanh chóng khống chế được giao thông bốn phía của thành Dự

Châu, người đưa tin ở Dự Châu đã phá vây nhiều lần rồi, không biết đã

chết bao nhiêu người mới lọt qua được vòng vây của kỵ binh Bắc Mạc, rồi

cấp tốc truyền tin cho Thương Dịch Chi.

Thành Dự Châu đã sớm nguy cấp, nếu Dự Châu mất, như vậy thì hơn ba vạn quân trong tay Thương Dịch Chi không

còn nơi mà trở về. Hóa ra người Bắc Mạc đã sớm nghĩ đến thành Dự Châu,

hiện tại Thương Dịch Chi lại dẫn quân ra bên ngoài, người Bắc Mạt thừa

dịp mà vào. Giờ nghĩ lại, ý đồ chân chính của Trần Khởi rốt cuộc vẫn là

một cái mồi nhử, Thương Dịch Chi có chút nói không nên lời.

Sắc mặt Thương Dịch Chi thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm tên lính truyền tin, quên cả việc cho người dẫn anh ta đi nghỉ ngơi.

———————————-

Cuối năm Thịnh Nguyên thứ hai,

trong chiến dịch Dã Lang Câu, Mạch soái mới vung một đường kiếm lên, đã

chém chết hai mươi ba tên giặc, được thăng làm Ngũ trưởng, nhập vào bộ

binh thứ bảy, ngũ thứ tám của quân Thanh Châu. Trải qua trận chiến tại

Dã Lang Câu, bảy tráng sĩ trong ngũ thứ tám đều vô cùng nể phục Mạch

soái. Sau trận chiến, Mạch soái đã cùng bảy tráng sĩ anh dũng giết địch

kết nghĩa huynh đệ, tình nghĩa thâm hậu vô cùng. Về sau, khi Thành tổ

bình định được thiên hạ, bảy tráng sĩ chỉ còn lại hai người. Người đời

kính trọng, tôn là “Thất lực sĩ”.

Thương Dịch Chi chưa bao giờ từng cảm thấy cảm giác thất bại vây quanh mình gắt gao đến như vậy. Ở thời điểm

Trần Khởi chiếm được thành Tĩnh Dương, giết chết ba mươi vạn biên quân,

anh ta chỉ thấy phẫn nộ, thấy thương tiếc, nhưng chưa từng cảm nhận đến

cảm giác thất bại như thế này. Bởi vì anh ta cảm thấy trận đánh thất bại kia không phải do mình cầm quân, nên anh ta cảm thấy mình có thể cùng

Trần Khởi ganh đua cao thấp, anh ta nghĩ Trần Khởi chẳng qua cũng chỉ

thắng một ván bài mà không có sự tham gia của chính mình mà thôi.

Nhưng hiện tại, anh ta ngàn dặm phục

kích Trần Khởi, mặc dù làm cho Trần Khởi lui trở về Tĩnh Dương, nhưng ai có thể nói trận chiến này là anh ta thắng? Chu Chí Nhẫn bao vây, tấn

công Dự Châu, cắt đứt đường lui của quân Nam Hạ. Bất luận là quay trở

lại Thanh Châu, Thái Hưng hay Dự Châu, tất cả đều là tuyệt lộ.

Thương Dịch Chi vô lực phất tay, để

thị vệ đưa người lính truyền tin lui xuống nghỉ ngơi. Nhưng khi hai tên


Polaroid