XtGem Forum catalog
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327863

Bình chọn: 10.00/10/786 lượt.

ột nhiên đánh rơi chiếc

bánh bao trong tay xuống đất, bước nhanh về hướng doanh trại của Thương

Dịch Chi.

Đúng lúc A Mạch trở về, vừa vặn đụng phải Từ Tĩnh. “Tiên sinh!” A Mạch kêu lên.

Từ Tĩnh làm sao còn có tâm tư mà quan tâm đến nàng, tùy tiện xua tay một cái rồi quay đầu rời đi. A Mạch ngẩn người nhìn về hướng Từ Tĩnh đang bước vội tới, tựa hồ cảm thấy có chỗ

nào đó không thích hợp. Tuy rằng vừa rồi Từ Tĩnh đi rất vội vàng, nhưng

nàng lại không thấy trên mặt ông ta lộ ra một tia kinh hoàng nào, ngược

lại là trong ánh mắt lóe tinh quang, như là chuyện mà mình đã đợi từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã xảy ra.

A Mạch tự cười giễu cợt, nàng hiện

tại chỉ là một gã quan có địa vị thấp nhất, đại sự trong quân làm sao

đến lượt nàng tham gia nghị luận? Hay là cái gì cần làm thì cứ đi làm đi thôi. Nàng cười lắc lắc đầu, nói với thị vệ bên người Từ Tĩnh vài câu

để nhắn lại cho Từ Tĩnh rồi đến bộ binh doanh báo danh.

Lục Cương thấy A Mạch lại quay trở

lại, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm, anh ta thật sự không thể

hiểu được, tiểu tử này vì sao lại đến ngụ tại bộ binh doanh của mình?

Hắn không phải là cục cưng của tướng quân sao? Hắn không phải vừa mới

lập công lớn sao? Hắn không phải được gọi là “Ngọc diện la sát” sao? Từ

những điều đó mà nói, hắn đáng lẽ không nên đến chỗ của Lục Cương mới

đúng, mà lại chỉ là một tên Ngũ trưởng nho nhỏ, thế này thì anh ta biết

đối đãi như thế nào đây? Như với một Ngũ trưởng bình thường ư, nhưng hắn tuyệt đối không bình thường. Như với một thiếu gia ư? Nhưng hắn cũng

không phải xuất thân từ nhà quyền quý.

A Mạch cười như không cười nhìn Lục

Cương, thấy mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều hiện lên trên mặt anh

ta, liền cung kính cười nói: “Lục đại nhân, A Mạch đến gặp ngài để báo

danh.”

Lục Cương có chút ngớ người gật đầu:

“Ờ, qua đây.” Ngẩn ngơ một lúc rồi anh ta mới có phản ứng tiếp, khó xử

nhìn A Mạch, dò hỏi: “Tâm tình tướng quân lại không tốt à?”

Lục Cương thêm một chữ “lại”, bởi lần trước vì tâm tình Thương Dịch Chi không tốt nên đã đem A Mạch nhét vào

trong doanh của anh ta, vì thế khiến tiểu binh A Mạch gây họa làm mất

của anh ta một gã đội trưởng thiện chiến, dũng mãnh. Nay Thương Dịch Chi lại thăng A Mạch làm ngũ trưởng rồi đưa đến nơi này, không biết người

này sẽ lại gây họa gì đây? Trong lòng Lục Cương thấy thật là hồ đồ,

người này đánh giặc dũng mãnh, làm việc cẩn thận, rốt cuộc vì sao mà đắc tội với tướng quân? Ngũ trưởng chỉ là một chức quan tép riu, không nói

đến tất cả quân đội Đại Hạ, mà chỉ riêng quân Thanh Châu của bọn họ

thôi, cũng đã có tới hàng ngàn ngũ trưởng rồi, chẳng lẽ chủ tướng Thương Dịch Chi lại thật sự nhàn rỗi đến thế sao?

Tổng hợp tất cả các yếu tố lại, kiểu

gì Lục Cương cũng không tin là A Mạch thật sự muốn dừng chân trong doanh của anh ta, cuối cùng chỉ có thể quy kết là tên tiểu tử này lại chọc

cho tướng quân mất hứng, cho nên lại bị lưu đày. Cũng không biết lần này sẽ lưu đày trong thời gian bao lâu. Lục Cương thật sự không muốn để A

Mạch vào trong doanh của mình, vạn nhất nếu lại gây chuyện, thì giết

cũng không được mà phạt cũng không xong, đến lúc ấy chả lẽ lại phải mời

đến cha của hắn sao? Lục Cương nghĩ hay là để A Mạch ở bên cạnh mình.

Nhưng A Mạch lại là vệ binh bên cạnh tướng quân, hiện tại nếu cũng để

cho A Mạch làm thân binh của mình, vậy thì trong lòng tướng quân sẽ nghĩ như thế nào? Có nghĩ khác đi về anh ta không?

Lục Cương nhìn A Mạch, tâm tư xoay

chuyển đến cả trăm ngàn lần, mà mọi cách đều khiến anh ta khó xử. Vốn

anh ta cũng là một viên mãnh tướng trên chốn sa trường, khi đối mặt với

hàng ngàn, hàng vạn thát tử cũng chưa hề sợ hãi, nhưng nhìn thấy người

thiếu niên có vóc dáng gầy yếu, khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt lại thực sự

làm khó anh ta.

A Mạch thấy tâm tư Lục Cương lay

động, lại thấy hai hàng lông mi thô dày trên mặt anh ta nhíu chặt lại,

thoáng cân nhắc một chút rồi nói: “Chuyện của tướng quân, A Mạch không

dám vọng ngôn. Lần này tướng quân để A Mạch đến quân doanh của đại nhân, có lẽ là muốn để cho A Mạch có cơ hội được tôi luyện một chút. Thỉnh

đại nhân không cần khó xử, cái gì nên làm ngay bây giờ thì cứ lập tức

làm đi thôi.”

Lục Cương chép miệng, suy nghĩ vòng

vo một chút, rốt cục hạ quyết tâm, quay lại nói với A Mạch: “Ta giữ

ngươi ở lại bên người không tiện, hay là như vậy đi, A Mạch, ngươi vẫn

nên xuống ở trong doanh trại vậy, vẫn là đội bốn trước đây nhé, dù sao

đội trưởng ở đó ngươi cũng biết rồi, vào ngũ thứ tám, ngũ trưởng này vốn chết trận tại Dã Lang Câu, ngươi sẽ thay thế anh ta.”

A Mạch nghe thấy hán tử tráng kiện

kia đã chết ở Dã Lang Câu thì mặt có chút ửng đỏ, trong lòng không khỏi

rầu rĩ, mím môi gật đầu nói: “Hết thảy đều nghe theo sự phân phó của đại nhân.”

Lục Cương thấy A Mạch cũng không phản đối, liền gọi người dẫn A Mạch đi xuống doanh trại. Đưa A Mạch đi là

một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, nghe nói nàng chính là Ngọc diện la

sát, dọc đường đi vừa sùng bái, lại vừa sợ hãi trộm ngắm A Mạch. A Mạch

bị cậu ta dùng ánh mắt như v