
ậy nhìn mình thì có chút không được tự
nhiên, khó khăn mới đến được chỗ của đội trưởng đội bốn, không khỏi nhẹ
nhàng thở ra.
Đội trưởng này họ Lý, không biết
nhiều chuyện như Lục Cương, nhưng con người lại có chút tâm kế, biết A
Mạch đã từng cùng đội trưởng đội hai xảy ra tranh chấp, thậm chí còn
giết người, kết quả cũng chỉ bị đánh hai mươi quân côn, có thể thấy được tiểu tử này nhất định có một chút lai lịch, cho nên bây giờ thấy A Mạch đột nhiên đến làm ngũ trưởng dưới quyền của mình, anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ dẫn A Mạch đi đến ngũ thứ tám.
Trong chiến dịch tại Dã Lang Câu, mặc dù tiêu diệt được hơn hai vạn tên lính Bắc Mạc, nhưng bọn họ cũng phải
trả giá gần một vạn quân nhân, trong đó bộ binh tổn thất nghiêm trọng
nhất, đại đa số bộ binh doanh đều đã trở nên xơ xác, doanh thứ bảy của
Lục Cương được coi như là còn khá nguyên vẹn, mặc dù vậy, trong ngũ thứ
tám của A Mạch cũng đã có ba người để lại tính mạng tại Dã Lang Câu, nên hiện tại chỉ còn lại có bảy người.
Đám người Vương Thất thấy đội trưởng
đưa Ngũ trưởng mới là A Mạch đến, thì vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. Đội
trưởng chỉ đơn giản nói vài câu rồi rời đi, bọn Vương Thất lập tức vây
quanh xung quanh nàng, Vương Thất kinh ngạc hét lên: “A Mạch, sao ngươi
lại quay về bộ binh doanh? Làm cận vệ của tướng quân rất uy phong mà,
nếu là ta, kể cả là đội trưởng cũng không thèm đổi a!”
Có người vụng trộm kéo tay áo Vương
Thất, ý muốn bảo anh ta nói chuyện phải chú ý một chút, nói gì thì nói, A Mạch hiện tại cũng đã là Ngũ trưởng, chính là cấp trên của bọn họ rồi.
Vương Thất hất tay người nọ ra, tức giận kêu lên: “Kéo cái gì mà kéo? A
Mạch cũng không phải là người ngoài. Đây là huynh đệ của ta.”
A Mạch thấy thế chỉ cười cười, nói
với người vừa kéo áo của Vương Thất: “Lưu đại ca, không sao, chúng ta
đều là huynh đệ một nhà, về sau không cần phải khách khí như vậy.”
Người bị A Mạch gọi là Lưu đại ca có
chút ngượng ngùng gật gật đầu. Vương Thất đắc ý cười, lại cùng A Mạch
nói: “Chúng ta đều đã nghe về sự tích của ngươi, huynh đệ chúng ta đều
cao hứng thay cho ngươi, đi ra ngoài đều nói ngươi trước kia ở trong ngũ đã cùng ngủ bên cạnh ta. A Mạch, ngươi đúng thực là một con trâu, không nhận ra ngươi, tiểu tử này lại có thể ngoan cường như vậy, chém hai
mươi ba tên thát tử, ta nhớ lại, liền cảm thấy trước kia bị ngươi đánh
cũng đáng.”
A Mạch nhớ rõ lời Trương Sinh dặn,
chỉ cười mà không nói, lẳng lặng nghe Vương Thất và vài người nữa cùng
cao hứng thảo luận vô cùng phấn chấn, vài người khi nói đến trận chiến
tại Dã Lang Câu, hai vạn bộ binh bày trận ứng chiến với hai vạn kỵ binh
Bắc Mạc nổi tiếng thiên hạ vô song, giờ nhớ lại mà chân vẫn còn run.
A Mạch nghe vậy thì chợt nhớ tới vị Ngũ trưởng tiền nhiệm, liền thấp giọng hỏi: “Ngũ trưởng, hắn…… như thế nào mà……”
Nhắc tới Ngũ trưởng, trên mặt mọi
người đều hiện lên nét bi thương, trầm mặc. Trương Nhị Đản vừa rồi vốn
không nói gì, giờ đôi mắt đã đỏ hồng, nghẹn giọng nói: “Ngũ trưởng…… là
vì cứu ta nên mới……” Nói đến đây, cổ họng liền nghẹn lại không thể nói
được nữa, chỉ cúi đầu lau lau hốc mắt.
“Nhị Đản! Con mẹ nó, khóc có ích gì!” Vương Thất tát cho Trương Nhị Đản một tát, thở phì phì mắng: “Ngươi
biết Ngũ trưởng đã vì ai mà chết, vậy mà cũng không chịu phấn đấu một
chút, con mẹ nó, về sau chém chết một vài tên thát tử, thay Ngũ trưởng
báo thù, con mẹ nó, thế mà chỉ biết khóc. Ta thấy tốt nhất đừng gọi
ngươi là Nhị Đản mà gọi là Nhuyễn Đản đi!” (Nhuyễn: ẻo lả)
Có người ở bên cạnh giải thích với A
Mạch, nói Ngũ trưởng vốn không việc gì, về sau khi truy kích thát tử Bắc Mạc, bởi vì Nhị Đản là tân binh, nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy trên
chiến trường sợ tới mức choáng váng, trong lúc kích động vấp thì phải
một thi thể, lúc ấy chân đã mềm nhũn đến mức không thể đứng dậy được.
Ngũ trưởng không muốn bỏ lại quân lính của mình, liền chạy lại kéo hắn
đi, vừa chém một thát tử trước mặt, lại trúng một đao của thát tử sau
lưng…… Lúc ấy Trương Nhị Đản vẫn ngồi phịch ở trên mặt đất, nếu hắn ta
có thể đứng lên, nếu hắn ta có thể bảo vệ phía sau lưng cho Ngũ trưởng,
Ngũ trưởng đã không chết.
Người nọ liếc mắt Trương Nhị Đản,
trong mắt tràn đầy khinh bỉ, nhẹ giọng nói: “Ngũ trưởng trước khi nhắm
mắt đã nói, không cần làm khó Trương Nhị Đản, hắn ta vẫn còn ít tuổi,
chưa thấy cảnh giết người bao giờ, chờ sau này sẽ khác.”
Trương Nhị Đản cũng không cãi lại,
gắt gao cắn môi, quật cường ngẩng đầu lên, mặc cho Vương Thất đánh chửi, chỉ dùng tay áo hung hăng lau nước mắt.
A Mạch không thể ngờ được rằng người
ngũ trưởng đã từng dùng roi ra oai phủ đầu bọn họ lại là một hán tử như
vậy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ kính nể, nàng tiến lên
vài bước, gạt Vương Thất ra, dùng hai tay nắm lấy bả vai Trương Nhị Đản, kiên định nói: “Mạng của ngươi là do Ngũ trưởng dùng mạng mình đổi lại, sống sót là tốt rồi, Ngũ trưởng trên trời có linh thiêng, sẽ giúp chúng ta báo thù cho ông ấy!” Nàng nhìn mọi người chung quanh một chút, lớn
tiếng nói: “Chúng ta đều được sống sót,