Old school Swatch Watches
A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326531

Bình chọn: 8.00/10/653 lượt.

ã hạ mười người. Khương

Thành Dực nhìn anh ta quật khởi, cũng không tiếp tục ngăn cản, lại sợ

trong lúc hỗn chiến chủ tướng có điều sơ xuất, đành vung trường đao cùng thân vệ binh bảo hộ bên cạnh Thường Ngọc Thanh, một hàng mấy chục kỵ mã cứ thế xông vào, sát nhập với đại quân Bắc Mạc tiến vào trong thành Hán Bảo.

_________________________________________________________

Chú thích:

(1) Tu La: tên một con quỷ hiếu chiến theo quan điểm của Phật giáo

(2) Hôi phi yên diệt: hồi nghĩa là tro, phi: bay, yên: khói, diệt: dập tắt. Câu này nghĩa là tan thành tro bụi.

(3) Phong vân: gió mây.

(4) Biên quân: quân đội canh giữ vùng biên giới

(5) Đồ thành: chỉ hành động chém giết cướp phá của quân lính sau khi chiếm được thành



Ngày 28 tháng 8 Nam nông lịch

Thịnh Nguyên năm thứ hai, thành Hán Bảo bị phá, thủ thành Lưu Cạnh tự

sát trên tường thành, vợ là Trần thị cùng hai con gái ở trong phủ treo

cổ tự sát, con trai độc nhất mất tích.

Màn đêm buông xuống, nhưng bên trong

thành Hán Bảo không hề yên tĩnh. Ánh lửa bập bùng khắp nơi, tiếng cười

mắng của binh lính Bắc Mạc, tiếng dân chúng Nam Hạ la khóc, tiếng thét

chói tai, các loại âm thanh cùng vang lên hỗn loạn, hoặc không cam lòng, hoặc hèn nhát, hoặc phóng túng, tất cả như có một bàn tay dày xéo vô

hình, mỗi nơi mỗi chỗ đều tựa hồ có thể nghe thấy, treo trong trời đêm,

ẩn ẩn run rẩy……

Trên trời, ánh trăng cũng không đành lòng nhìn xuống, đành gắt gao nhắm mắt lại.

Bóng đêm tối đen như mực.

So với sự huyên náo hỗn độn trong

thành Hán Bảo, đại doanh Bắc Mạc đóng ở ngoài thành ngược lại có chút

yên tĩnh. Trong đại nội quân trướng, ánh nến vẫn sáng, bên trong có

khoảng năm sáu tướng lĩnh Bắc Mạc vây quanh trước cái bàn vuông, thấp

giọng thảo luận vấn đề gì đó. Đứng đầu là một tướng quân thanh niên hờ

hững không nói gì, chỉ cúi đầu xem bản đồ trên bàn, ánh nến nhảy múa,

chiếu một bóng người thon dài sinh động ngả dài lên doanh trướng. Ngoài

trướng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một viên tướng thân mặc áo giáp tiến vào, trầm giọng bẩm báo: “Tướng quân, tám vạn kỵ binh

đã chuẩn bị xong, tức khắc có thể xuất phát, thỉnh tướng quân ra quân

lệnh.”

Viên tướng trẻ tuổi ngẩng đầu lên,

hơi hơi cắn khóe miệng, mặc dù có ý cười, lại vẫn không dấu được sát khí trên mặt, dĩ nhiên đó chính là Bắc Mạc chủ tướng Thường Ngọc Thanh.

Thường Ngọc Thanh mày kiếm khẽ nhếch

lên, tầm mắt sắc bén đảo qua một lượt trên người các vị tướng xung

quanh, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi nghe đều hiểu được chứ?”

Chư tướng cùng đồng thanh đồng ý, chỉ có phó tướng Khương Thành Dực có chút chần chờ, hắn do dự một lát rồi

vẫn nói: “Tướng quân, mạt tướng –”

Thường Ngọc Thanh không đợi Khương

Thành Dực nói hết, chỉ cười mà như không cười hỏi: “Làm sao vậy? Thành

Dực cho rằng ta an bài có gì không ổn chăng?”

“Mạt tướng không dám,” Khương Thành

Dực nói, nhìn nhìn sắc mặt của Thường Ngọc Thanh, vẫn là kính cẩn nói

ra:“Mạt tướng chính là muốn đi theo ở bên cạnh tả hữu tướng quân, hơn

nữa trước khi đi, nguyên soái cũng đã phân phó mạt tướng nhất thiết phải bảo đảm an toàn cho tướng quân.”

Thường Ngọc Thanh sớm biết nguyên

soái cho Khương Thành Dực làm phó tướng vì muốn quản thúc mình, dọc

đường đi nghe hắn lải nhải ở bên tai, trong lòng sớm đã thấy phiền toái

không chịu nổi, khó khăn chịu đựng được đến lần này, hắn làm sao còn có

thể để cho Khương Thành Dực tiếp tục ở lại bên mình được nữa, vì thế

nhân cơ hội này đã sớm sửa lại kế hoạch, để cho Khương Thành Dực độc

lĩnh một cánh quân, cách Thường Ngọc Thanh hắn càng xa càng tốt. Hiện

lại nghe thấy Khương Thành Dực lại vẫn giữ luận điệu cũ, Thường Ngọc

Thanh trong lòng thật ra rất tức giận, nhưng cũng không biểu lộ ra đến

mặt, chỉ cười nói: “Thành Dực yên tâm, lần này ta sẽ không tự mình ra

trận chém giết, không cần ngươi phải ở bên người hộ vệ, huống chi ngươi

là phó tướng của tây lộ quân, cũng không phải đội trưởng đội thân binh

của ta, sao có thể đem tinh lực đều đặt hết ở việc này được? Việc ngày

mai quan hệ trọng đại, càng cần người thận trọng như ngươi đặc biệt xử

lý, nhất thiết không thể để xảy ra điều gì sơ xuất!”

Khương Thành Dực còn muốn nói tiếp,

đã thấy Thường Ngọc Thanh sắc mặt lạnh đi, buộc phải đem những lời vừa

dâng lên đến miệng nuốt trở lại, đành nói: “Tuân lệnh!” Sau đó liền đi

theo các viên tướng khác lĩnh mệnh lệnh ra khỏi doanh trướng, Thường

Ngọc Thanh lúc này mới khẽ cười một tiếng, để cho thân binh khoác áo

choàng, rồi ôm mũ trụ đi ra ngoài.

Ngoài trướng, thân binh đã sớm đem

chiến mã và khiên của Thường Ngọc Thanh lại, Thường Ngọc Thanh tung

người lên ngựa, ánh lửa chiếu lên khôi giáp của hắn bắn ra hào quang

lưu ly lạnh như băng rồi hắt lên mặt, làm cho khuôn mặt tuấn lãnh của

hắn tăng thêm ba phần hàn ý. “Thành Dực tướng quân”. Thường Ngọc Thanh

gọi, Khương Thành Dực lập tức tiến đến, phủ phục dưới chân, bên tai nghe thấy giọng cười nhẹ: “Toàn bộ mười vạn binh mã bản tướng đều giao cả

cho ngươi, nhớ rõ phải nhanh chóng thay mặt bản tướng đưa đại quân đến

ngoà