
i thành Thái Hưng nghe chưa!” Nói xong liền cười to hai tiếng, không đợi phản ứng của Khương Thành Dực, liền dẫn đội cận vệ phóng ngựa chạy
như bay mà đi.
Ban đêm, Bắc Mạc chủ tướng Thường
Ngọc Thanh lĩnh tám vạn kỵ binh biến mất trong bóng đêm dày đặc, mà
“Mười vạn đại quân” Bắc Mạc vẫn nghỉ đêm trong doanh trướng ngoài thành
Hán Bảo, chờ sẽ đi tới thành Thái Hưng hợp quân cùng với đại quân đông
lộ Bắc Mạc.
Trong thành Hán Bảo, một vạn tướng sĩ Bắc Mạc tham gia công thành ban ngày vẫn còn đang phóng túng ……
Nương tựa vào tường thành phía Tây là một gian nhà thấp bé, cùng với một cái sân nhỏ hẹp. Mấy ngõ nhỏ quanh
co đều xuyên qua đây giống như là một mạng nhện bị tàn phá. Ngôi nhà nhỏ này lười biếng đứng trên mặt đất như chống đỡ không nổi cái khung xương của mình.
Mười mấy tên lính Bắc Mạc giơ đuốc
hùng hùng hổ hổ theo ngõ nhỏ đi qua, bọn họ hiển nhiên đối với thu hoạch của mình thực không hài lòng.
“Lão đại, cửa ngôi nhà này bốn phía đều mở toang, xem ra người đã sớm chạy hết rồi, ta có đi vào nữa hay không?”
“Đi vào cái rắm!” Đầu lĩnh Bắc Mạc
mắng: “Đi đã bao nhiêu nhà rồi? Mụ nội nó, chẳng có cái gì đáng giá cả,
đừng nói đến nữ nhân, ngay cả cái lông cũng chẳng tìm thấy được, coi như chúng ta không may, như thế nào đã chạy vội tới chỗ này!”
Thành Hán Bảo này chia làm hai khu
vực, đông thành là phủ nha cùng phú hộ ở, tây thành là nơi những hộ bình dân sinh sống, mà nơi giáp với tường thành phía tây này là nơi ở của
tầng lớp dân chúng cùng khổ nhất. Ngày thường không lo nổi ba bữa cơm
thì trong nhà lấy đâu ra vàng bạc châu báu mà tích trữ. Mấy tên lính Bắc Mạc hướng tới nơi này để cướp bóc, thật đúng là đến nhầm chỗ, khó trách liên tục hơn mười hộ cũng chưa cướp được cái gì, đến cuối cùng ngay cả
nhấc chân phá cửa cũng không buồn làm.
Một tên lính Bắc Mạc giơ đuốc chỉ về
phía đông thành bên kia hô: “Lão đại, ngươi xem bên kia rất náo nhiệt,
hay là chúng ta cũng qua bên đó đi!”
Tên đầu mục kia rõ ràng cũng động
tâm, ngẩng đầu nhìn về phía đông thành, không gian bên ấy có chút ánh đỏ sậm, lại nhìn lũ huynh đệ, vung tay lên nói: “Đi, các huynh đệ, muốn đi thì đi cho nhanh, bằng không chậm trễ thì ngay cả nước canh cũng chẳng
đến lượt huynh đệ chúng ta!”
Mọi người đều lên tiếng đáp ứng, rồi
hướng về phía đông thành chạy đi. Ánh lửa theo tiếng bước chân hỗn độn
dần dần đi xa, tất cả lại chìm trong bóng tối. Ngay tại bên trong cánh
cửa mở rộng, A Mạch phải mất nửa ngày tim mới đập chậm lại, dỏng tai
nghe ngóng một hồi, rồi mới thật cẩn thận từ trong góc tường chất đầy
những vật tạp nham bò ra, cố không lau những vết tro bụi trên mặt, chỉ
ngồi phịch xuống rồi thở phào một hơi.
Binh pháp có câu: Hư tức là thực,
thực tức là hư. Nếu không phải chính mình cố tình mở rộng cửa ngôi nhà,
lại đem đồ vật bên trong xô loạn lên, khó bảo đảm được đám lính Bắc Mạc
kia sẽ không tiến vào lục soát, lúc đó thì cái mạng nhỏ của mình còn có
thể giữ được sao?
A Mạch không nghĩ tới chính mình có
thể sống mà từ trên tường thành nhảy xuống dưới. Đầu tiên là đội lại cái mũ có dính mũi tên trên đỉnh mà trước đó đã dọa nàng sợ vỡ cả mật kia
lên đầu, sau đó là giả chết, khổ sở chịu đựng được đến khi trời tối mới
đi ra, lại thừa dịp bóng đêm trốn trong xóm nghèo này, tính ra lại vừa
mới tránh được một kiếp, thời gian không đến một ngày ngắn ngủn, nàng đã đảo qua quỷ môn quan đến mấy lần.
Nằm ngửa mặt trên đất, A Mạch nhìn
bầu trời đêm vẫn đầy những ngôi sao lấp lánh như trước, không khỏi cảm
thán trong lòng, sinh lực của nàng đúng là không phải ương ngạch một
cách bình thường a! Mẫu thân đã từng nói, nếu muốn có sinh lực cường
đại, vậy thì phải chịu được những nỗi khổ mà người khác không thể chịu
được, chuyện này cùng với những nỗi gian truân khác nàng đều có thể chịu đựng được, thì nàng còn sợ cái gì nữa? Có lẽ, nàng căn bản không cần lo lắng cho chính sinh mệnh của mình, nếu ông trời muốn thu nhận nàng, thì đã sớm nên thu nhận từ bốn năm trước. Nếu như bốn năm trước, ngay cả
ông trời cũng không tiếp đãi nàng, thì sẽ không bao giờ có cái gì lấy
được sinh mạng của nàng.
A Mạch khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ
ra một nụ cười bất đắc dĩ, ôi chao, cảm giác đói khát lại tới nữa rồi,
còn tưởng rằng cơn đói đã qua đi thì sẽ không biết đói nữa chứ. A Mạch
thở dài, đứng lên hướng vào trong phòng sờ soạn, không biết chủ nhân nơi này còn lưu lại chút đồ ăn nào không, cho dù không có chút thịt, thì
chắc cũng phải còn chút xương chứ? A Mạch trong đầu nghĩ lung tung, rón
ra rón rén sờ soạn trong phòng, người nghèo khổ chẳng phân biệt được cái gì là phòng bếp hay phòng ngủ, phần lớn là ngủ ở gian trong, gian ngoài nấu cơm, nếu có ăn cơm thì cũng là ăn ở nhà chính. Sờ soạng nửa ngày, A Mạch mới chạm đến được nửa cái bánh bột ngô ở trong nồi. A Mạch trong
lòng vui vẻ, thầm nghĩ ông trời quả nhiên là không định bỏ ta chết đói,
cũng không buồn xem cái bánh còn có thể ăn được nữa hay không, cứ thế
đưa lên miệng cắn một miếng. Bánh bột ngô vừa đưa đến miệng, động tác
của A Mạch lập tức cứng lại, thẳng