
ành Thái Hưng, là một thành quan
trọng phía Bắc bộ của Đại Hạ quốc, dân cư hơn hai mươi vạn, mặt hướng về phía sông Bình Nguyên, sau lưng có sông Uyển, vì binh gia giao tranh từ trước, mà mất hết Giang Bắc.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, đại quân đông lộ Bắc Mạc đã đến ngoại thành Thái Hưng, ngày hai mươi bảy vây
thành, ngồi đợi Thường Ngọc Thanh suất lĩnh mười vạn đại quân theo tây
lộ đến.
Lúc này, đại quân tây lộ Bắc Mạc vừa vặn đuổi tới phía trước thành Hán Bảo, cách thành Thái Hưng tám mươi dặm.
Hán Bảo là một thành nhỏ, không phải
là điểm trọng yếu về mặt quân sự, cho nên cũng không quá coi trọng công
tác bố trí, canh phòng, tường thành thấp, không có chiến hào cũng không
có sông đào bảo vệ, nên cũng chẳng dùng cầu treo, liền cửa thành cũng
chỉ có một cái vọng gác trụi lủi, ngoài thành mấy trượng thật ra có mấy
công sự, nhìn thưa thớt, trơ chọi rất đáng thương, không cần đoán cũng
biết là dựng lên trong lúc vội vã, cơ bản cũng chẳng ngăn được cái gì.
Một câu tổng kết lại là: tường thành
này thật quá đơn sơ! So với tường viện của chủ nhà giàu ở Bắc bộ cũng
chỉ cao hơn một chút, dày hơn một chút, dài hơn một chút, trên trạm gác
có nhiều người hơn một chút.
Binh lính giữ thành khoảng một ngàn
người, trong thành dân cư từ đứa trẻ oa oa mới cất tiếng khóc chào đời
đến ông già tám mươi tuổi, tất tần tật nam phụ lão ấu cộng cả lại, bất
quá cũng chỉ được chừng hai vạn người, chẳng đủ nhét kẽ răng cho đại
quân Bắc Mạc, khó trách ngay cả phạm nhân trong đại lao cũng đều bị đưa
ra giữ thành.
Khi A Mạch bị đưa vượt qua tường
thành, thành Hán Bảo đã sớm là bị đại quân Bắc Mạc vây chặt như nêm cối, từ trên tường thành nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen nhánh. A Mạch sau
khi thăm dò xong, lập tức đổ mồ hôi lạnh, chạy vội tới mái chắn sau
tường, nằm thấp xuống, thành này còn có thể giữ được sao? Có thể bảo vệ
được thì khác gì gặp quỷ giữa ban ngày!
Thiết kỵ Bắc Mạc tới trước thành Hán
Bảo, vạn kỵ binh ở trước trận triển khai dàn hàng ngang, tuy rằng đối
với việc công thành không có tác dụng gì, nhưng xem như biểu dương lực
lượng, trước làm chấn động lá gan của quan binh Nam Hạ, sau thủ tiêu ý
định bỏ thành mà chạy trong đầu bọn họ, cho nên, các huynh đệ, chúng ta
vẫn là hạ quyết tâm giữ thành!
Có mấy kỵ mã Bắc Mạc phía sau trận
tiền phi lên, giơ lá cờ phất qua phất lại mấy cái, đội kỵ binh liền giục ngựa lên trước trận tuyến, chia thành hai cánh thối lui, lộ ra đội quân cầm khiên trong tay, xe công thành, thang, khí giới chờ công thành chậm rãi đẩy về phía trước, tiếng kèn xông trận vang lên, tiếng lưỡi mác bốn phía vung lên, đại quân Bắc Mạc giống như thủy triều đen cuồn cuộn
thẳng tiến, giống như một cơn sóng lớn, chỉ cần đổ ập xuống là có thể
san bằng một thành Hán Bảo nho nhỏ.
“Bắn tên! Bắn tên! Bắn chết lũ thát tử!” Trên tường thành, tướng lãnh Nam Hạ vung roi trong tay, lớn tiếng quát.
Trên người A Mạch cũng đã trúng mấy
roi, cuống quít trên mặt đất khẩn trương giương cung hướng dưới thành
bắn vọt tới. Nàng làm sao biết bắn tên như thế nào đâu, bất quá học bộ
dạng người bên cạnh cũng giương cung bắn ra, ngay cả ngắm đích cũng
không có, chỉ nhắm mắt lại buông tay, nhưng khí lực thật ra không nhỏ,
mũi tên lại hướng bên dưới bay xuống, chợt nghe phía dưới truyền đến một tiếng hét thảm, một gã Bắc Mạc công thành mới leo được một nửa đã gặp
hạn mà trúng tên rơi xuống.
Tên lính Nam Hạ bên cạnh hướng A Mạch kêu một tiếng “rất tốt”, không biết sờ soạn ở đâu ra một cái mũ giáp
ném cho A Mạch, vừa hướng xuống dưới thành bắn tên, vừa hô: “Huynh đệ,
bắn hay lắm, đội cái này vào, cẩn thận tên của thát tử, dùng sức bắn lũ
súc sinh.”
A Mạch nhìn mũ giáp trong tay còn
mang theo vết máu thì giật mình, cắn răng một cái liền đội lên trên đầu, tên bay không có mắt, nàng cũng không muốn chết tại đây trên cái tường
thành này, tuy rằng xem hoàn cảnh trước mắt thì cơ may có thể sống sót
mà rời đi thật sự là quá nhỏ.
Hai tên lính Nam Hạ bên cạnh dùng sức đâm mũi giáo xuống dưới, liền thấy tên lính Bắc Mạc trên tường thành đã bị lộn một vòng rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn đâm vào tai A
Mạch, khiến nàng nghe được mà hết hồn, người bên cạnh ngay vừa trầm trồ
khen ngợi nàng sau đó lại hét “A” một tiếng thảm thiết, đã bị mũi tên
của binh lính Bắc Mạc bắn trúng, đâm xuyên qua ngực, máu tươi từ trong
miệng trào ra, phun tung toé lên tường thành, thành một mảng đỏ rực. A
Mạch cả kinh đến nỗi cung tên trong tay đều rơi cả xuống đất, chỉ lo ôm
đầu ngồi xuống, bên tai tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vang lên, A Mạch trên người lại trúng mấy roi, viên tiểu giáo vung roi nổi giận
mắng: “Mẹ nó, còn không mau trốn đi, bọn thát tử mà lên đến đây thì ai
cũng đừng hòng sống được!”
Ngoài cửa thành cách đó không xa,
trên một sườn dốc nho nhỏ, Bắc Mạc tây lộ tướng quân Thường Ngọc Thanh
ngồi trên chiến mã, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng hơi mím lại, giống
như ẩn chứa một tia cười lạnh, vẻ mặt chuyên chú nhìn cảnh công thành
cách đó không xa. Mấy chục kỵ mã thân mặc giáp đen đứng