
thế sau khi tìm kiếm được chắc hẳn cũng có đóng góp chút ít giá trị cho ngành nghiên cứu dân tộchọc. Xuất phát từ những tình cảm sâu sắc của mình đối với mảnh đất quêcha đất tổ, không ít người, trong đó có cả tôi đã từng lật đi lật lạitừng trang sách để tìm ra những câu chuyện tương tự như vậy về quê hương mình. Song do việc đọc sách có giới hạn, kết quả là làm cho tôi vô cùng thất vọng, nhưng sự xấu hổ đó không bằng cảm giác lạc lõng của conngười. Những câu chuyện như thế này so với những câu chuyện cùng loạiđược phát hiện ra, quả thực, một cách vô thức bản thân tôi cùng có chútngưỡng mộ. Nhưng hy vọng những câu chuyện “vô duyên” kể ra ở đây một lúc nào đó lại gặp được những độc giả có cùng sở thích.
Lục TrườngXuân, người thời nhà Thanh, trong Hương ẩm lầu binh đàm, cuốn ba có kểlại một sự việc xảy ra ở Quảng Châu, khu thương mại phát triển nhất đấtnước thời kỳ đó. Có một người tử quê lên, mang theo một chiếc ô vàothành, trong lúc buồn đi vệ sinh gấp, nhìn thấy bên cạnh có một chiếcđầu lâu, liền diễn lại kỹ thuật như trong câu chuyện của Hà tham quân,lại còn diễn kịch và hỏi: “Mùi vị tốt chứ?” Chiếc đầu lâu đó há miệng ra đấp lại: “Tốt!” Người nhà quê vô cùng sợ hãi, cầm lấy cái ô và cắm đầucắm cổ mà chạy. Không ngờ ở đằng sau cũng như có người đuổi theo, vừachạy vừa kêu “Tốt! Tốt! Tốt!” Anh ta sợ quá liền chốn vào miếu ThànhHoàng, ở đó ma quỷ không vào được. Rất lâu sau anh ta nghĩ rằng cái vịnói “Tốt! Tốt! Tốt!” đó đã đi khỏi đây rồi, nhưng khi vừa bước ra khỏicửa miếu những tiếng “Tốt! Tốt!” lại tiếp tục đuổi theo anh ta. Ngườinhà quê ở Quảng Châu đều là những thương gia tài giỏi trong tương lai,và điều tự nhiên là họ rất thông minh, trong đầu bỗng nghĩ ra kế thoátthân. Anh ta liền chạy đến một cửa hàng gần đó mua đồ. Thương lượng giácả xong, lại nói là quên không mang theo tiền, liền để lại chiếc ô làmvật làm tin, nói là đợi tôi đi lấy tiền rồi sẽ quay lại. Anh ta ra khỏicửa liền chạy thật nhanh, quả nhiên không còn thấy tiếng kêu “Tốt! Tốt!” đuổi theo nữa. Chủ quán đợi đến khi trời tối mịt mà vẫn không thấtngười nhà quê đó đâu, chỉ còn biết đóng cửa hàng, nhưng đêm hôm đó quỷbắt đầu làm loạn. Con quỷ “Tốt! Tốt!” đó không kêu “Tốt! Tốt!” nữa, mànhập vào người ta rồi lý luận: “Hắn dựa vào đâu mà dám đại tiện lungtung vào miệng ta? Hắn đi rồi, nhưng lại để chiếc ô ở quán nhà ngươi, ta đến tìm ngươi tính sổ!” Chủ quán và ma lý luận đến nửa ngày, xem ra đây cũng là sự tinh ranh trong giới thương trường, đem vật đến để đặt làmtin. Cuối cùng, chủ quán chỉ còn cách bày tiệc rượu, hóa tiền giấy, lạicòn mời thêm mấy vị hòa thượng tới tụng kinh mới tiễn được quỷ “Tốt!Tốt!” này đi khỏi. (Câu chuyện cũng tương tự như trong Quyển tám, Quỷquai quai trong Tử bất ngữ của Viên Mai.)
Câu chuyện cuối cùngcàng không thể không nói ra, bởi vì câu chuyện này tuy nằm trong Nhĩthực lục của Lạc Quân rồi nhưng đây lại là chuyện đại danh nhân La Sínhvẽ quỷ kể lại, mà địa điểm xảy ra lại ở Dương Châu, nơi ở của một tayranh mãnh, khôi hài, chuyên ngấm ngầm giở trò mà mãnh, Vi Tiểu Bảo.
Ở những vùng đất hoang ngoại thành Dương Châu có rất nhiều đầu lâu, nếunhư có người khinh thường những cái đầu lâu đó, nặng thì bị ám, nhẹ thìbị mắng. Bị mắng cũng chẳng phải việc gì to tát lắm, nhưng nếu bị mộtchiếc đầu lâu mắng thì chắc hẳn phải cảm thấy rấy xúi quẩy rồi. Hôm đó,có một người đàn ông ngông cuồng đi cùng vài người bạn ra khỏi thành.Những người bạn cẩn thận dặn dò nhau những điều cấm kỵ, mọi người đềukhông muốn gây rắc rối với những chiếc đầu lâu kia, nhưng người đàn ôngngông cuồng này lại muốn trổ tài, liền đi về phía một chiếc đầu lâu, bắt đầu “tưới”, và còn luôn miệng nói: “Hay để ta mời ông uống rượu nhé!”Không ngờ chiếc đầu lâu này lại là một ma men, nghe thấy có rượu uốngcũng không để ý những lời tục tĩu vừa rồi nữa, liền chạy theo đòi rượuuống. Người đàn ông ngông cuồng biết là có trốn cũng không được, chỉ còn cách là cùng mấy người bạn quay về thành, vào một quán rượu. Chiếc đầulâu tuy không đi cùng nhưng linh hồn đã lên lầu từ rất sớm rồi. Mọingười ngồi vào bàn, sắp xếp một chỗ ngồi trống, cũng bày bát đũa lên,đấy là chỗ của chiếc đầu lâu ma men đó. Mọi người mỗi lần uống một chénđều phải hướng về nơi hư không đó rót một chén, và cũng không biết là đã cho vị ma men đầu lâu đó uống bao nhiêu rượu rồi, rượu đó đã thấm quacác tấm gỗ, chảy cả xuống tầng dưới. Khi tất cả mọi người đều cảm thấyđủ rồi, liền hỏi: “Lão huynh say rồi sao?” Không ngờ, chiếc đầu lâu nàylại có khí phách của Phàn tướng quân, kiền đáp: “Chết cũng như cây gỗmục, rượu kia mới chỉ đến chân tôi thôi, làm sao đã được?” Chiếc đầu lâu này đã uống đến mức không còn biết trời đất là gì nữa, những người cùng uống đã không chịu nổi, đều tìm cách đi mất, còn tên ngông cuồng kiathì khó mà thoát thân. Cuối cùng, hắn cũng lấy lý do đi vệ sinh, xuốngtầng dưới đặt ngân lượng lên quầy tính tiền rồi chạy mất. Tiểu nhị củaquán nghe trên tầng hai vẫn còn người kêu mang rượu lên, khi lên nhìnkhông thấy có một bóng người, chỉ nghe trong hư không có tiếng ngườinói: “Mang rượu